Editor: Cá Trèo Cây
*****
Diệp Mộ Sanh tắm rửa xong, thời điểm cậu đi vào phòng cho khách, phát hiện mèo nhồi bông đặt ở trên giường kia biến mất, quả nhiên giống hệt như cậu dự đoán.
Chu Lạc Ly nghe thấy âm thanh mở cửa, hắn từ phòng ngủ đi vào phòng cho khách, nhìn bóng dáng Diệp Mộ Sanh nói, “Tôi đem mèo của cậu đặt trong phòng ngủ.”
“Ừm, đêm nay tôi nhường mèo cho anh.” Diệp Mộ Sanh xoay người, đối diện với ánh mắt của Chu Lạc Ly, gật đầu ôn nhu cười nói.
“……” Chu Lạc Ly nhíu mày, nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh, không nói lời nào.
“Làm sao vậy?” Diệp Mộ Sanh hỏi.
“Phòng cho khách không có điều hòa, hơn nữa giường ở phòng ngủ cậu rất to…… Cho nên chúng ta cùng ngủ ở phòng ngủ đi.” Chu Lạc Ly chần chờ một lát, mở miệng nói.
Kỳ thật Chu Lạc Ly vốn muốn hắn ngủ ở phòng cho khách, Diệp Mộ Sanh ngủ ở phòng ngủ. Nhưng tưởng tượng đến tính cách của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly liền biết cậu như thế nào cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng bây giờ thời tiết rất nóng, phòng cho khách lại không có không gian thoáng, Chu Lạc Ly ngượng ngùng khi mình lại ngủ ở phòng ngủ thoải mái, cho nên nhân lúc Diệp Mộ Sanh đang tắm rửa, hắn đem mèo mang sang phòng ngủ.
Nghe thấy Chu Lạc Ly nói như vậy, trong lòng Diệp Mộ Sanh thật cao hứng, ở ngoài mặt lại chối từ, “Không có việc gì, tôi không cần điều hòa cũng……”
Không chờ Diệp Mộ Sanh nói xong, mày Chu Lạc Ly giương lên, trực tiếp đi tới bắt lấy tay Diệp Mộ Sanh, lôi cậu đi.
Cuối cùng hai người một trái một phải nằm ở trên giường, ở giữa là mèo nhồi bông thật lớn. Tắt đèn, hai người ai cũng không mở miệng, thời gian cứ như vậy trôi đi.
Đại khái khoảng một giờ sau, Diệp Mộ Sanh mở to mắt, nhẹ nhàng đem mèo nhồi bông đặt bên phải mình, sau đó cậu xoay người nhìn về phía Chu Lạc Ly.
Bởi vì bức màn không kéo lên, cho nên phải mượn ánh trăng, Diệp Mộ Sanh mới có thể tinh tường thấy gương mặt, hình dáng của Chu Lạc Ly.
Dưới ánh trăng mông lung, mày kiếm của Chu Lạc Ly giãn ra, đôi mắt khép kín, lông mi thật dài bao trùm mí mắt, nhìn hắn lúc này căn bản là không nhìn ra hắn có bệnh trầm cảm.
Diệp Mộ Sanh hướng về phía Chu Lạc Ly nhích gần một chút, sau đó Diệp Mộ Sanh vươn tay xoa mặt Chu Lạc Ly.
Cậu cẩn thận nhìn chằm chằm Chu Lạc Ly, trong mắt Diệp Mộ Sanh ôn nhu như nước, tay cậu thon dài mềm nhẹ cọ xát ở trên mặt trắng nõn của Chu Lạc Ly.
Một lát sau không thấy Chu Lạc Ly có động tĩnh, Diệp Mộ Sanh giương môi cười, bất quá ngón tay cậu lại chưa lấy ra khỏi mặt của Chu Lạc Ly, ngược lại càng xoa mạnh môi của Chu Lạc Ly.
Sau đó Diệp Mộ Sanh dùng một tay khác chống xuống để ngồi dậy, cúi người để sát vào Chu Lạc Ly, tay hướng về phía trán của Chu Lạc Ly xoa xoa rồi môi cậu rơi xuống một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Khi môi cậu rời khỏi trán của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh mơ hồ nhìn thấy lỗ tai của Chu Lạc Ly nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt, lập tức đối lập với màu da trắng nõn của hắn.
Thấy vậy, khóe miệng Diệp Mộ Sanh càng thêm ý cười dày đặc, quả nhiên Chu Lạc Ly không có ngủ, thế nhưng hắn vẫn chịu đựng.
Cậu trêu lâu như vậy, lông mi hắn đều không có rung động, nếu không phải nhìn thấy bên tai Chu Lạc Ly đỏ thì cậu cho rằng hắn ngủ rồi.
Diệp Mộ Sanh giả vờ coi như không phát hiện, đem chăn kéo lên vai Chu Lạc Ly, đầu ngón tay cậu cố ý như vô tình nhẹ nhàng xẹt qua cổ trắng nõn của Chu Lạc Ly.
“Ngủ ngon.” Nói xong câu đó, Diệp Mộ Sanh liền xoay người đưa lưng về phía Chu Lạc Ly nằm xuống, ôm mèo nhồi bông nhắm hai mắt lại.
Làm điều gì cũng không thể quá mức, Chu Lạc Ly không phải đồng tính luyến ái, hơn nữa hắn còn có bệnh trầm cảm. Cho nên nước ấm nấu ếch xanh (*) với Chu Lạc Ly là phương pháp hữu hiệu nhất.
Bởi vậy Diệp Mộ Sanh chỉ hôn trán Chu Lạc Ly, mà không phải môi.
Chu Lạc Ly sinh ra trong thế gia hắc đạo chắc chắn không phải Tiểu Bạch Thỏ, cho nên Diệp Mộ Sanh tin tưởng, điều cậu ám chỉ Chu Lạc Ly có thể hiểu.
Rất lâu sau Chu Lạc Ly cảm giác cậu không còn động tĩnh nữa, lúc này Chu Lạc Ly mới chậm rãi mở mắt, đập vào mắt hắn đó là Diệp Mộ Sanh đang chôn đầu vào trong mèo nhồi bông.
******
Editor có lời muốn nói:
(*) Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ
Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay. [Dài dòng vậy thôi đại khái là làm ông Ly từ từ sinh tình cảm :v]