2)

Lại một đêm ca vũ ở Hoan Nhan Lâu,

Tiếng tỳ bà, tiếng sáo réo rắt, nữ tử bạch ý múa theo điệu nhạc thật uyển chuyển, đẹp như một bức tranh vô thực.

Cẩm Vinh ở trên lầu, nhìn xuống khung cảnh bên dưới.

nữ tử Hoan Nhan Lâu đều có tài riêng, có người rất giỏi nhảy múa, có người có giọng hát tuyệt vời, cũng có người giỏi thơ từ, thiện phẩm rượu, cho dù rời Hoan Nhan Lâu cũng có thể bằng tài nghệ mà nổi tiếng.

Bất quá, bên ngoài hiểm ác, thân nữ tử có vô số bất tiện, Hoan Nhan Lâu chính là nơi có thể bảo vệ các nàng, cho các nàng bình yên.

Khách tới Hoan Nhan Lâu phần lớn đều biết quy củ nơi này, không tuân theo quy củ đều bị đuổi ra ngoài.

Có chút đến đây để cùng hồng nhan tri kỷ nói chuyện trời đất, có người đem nơi này như chỗ an toàn.

Hoan Nhan Lâu từ trước đến nay không hỏi thân phận khách nhân, chỉ cần tuân thủ quy củ, trả được tiền.

"Tiêu nhạc sư." Cô nương mặc vũ y lộ vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn sáo ngọc trong tay Tiêu nhạc sư, không khỏi kinh ngạc, "Tiêu nhạc sư muốn vì ta mà đệm một bài sao?"

"Ta là nhạc sư của nơi này, đương nhiên phải vì các cô nương mà đệm nhạc." Cẩm Vinh mỉm cười nói.

Mạc Điệp cười, "Công tử vừa trở về, Mạc Điệp cùng bọn tỷ muội còn tưởng rằng huynh muốn nghỉ ngơi mấy ngày."

"Mau đi lên đi, tới phiên muội rồi." Cẩm Vinh ôn hòa nói,

"Được." Mạc Điệp đi lên đài, với màn biểu diễn tiếp theo càng có niềm tin, tiêu nhạc sư là nhạc sư đệ nhất Hoan Nhan Lâu, cũng là nhạc sư mà các nàng cảm thấy tuyệt vời nhất thiên hạ.

Cẩm Vinh ngồi đằng sau bức bình phong, nâng sáo ngọc trong tay, để đến bên môi, nhẹ nhàng thổi.

Bóng dáng vũ công huyền ảo, tiếng sáo nhịp nhàng...

_____

Trên lầu,

Trong một gian nhỏ, có mấy nhân sĩ võ lâm đang ngồi,

"Ngươi nhìn ra tôi tớ nơi này võ công ở trình độ nào không?" Một nam tử áo xám mặt mày lạnh lẽo, hỏi thanh niên trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh mình.

Người thanh niên suy tư một chút, đáp, "Chưa thấy bọn họ ra tay, nhưng nghe tiếng bước chân, hẳn là không thua kém cao thủ nhị lưu." (hạng hai)

"Sai rồi, là không thua kém nhất lưu." Lời của nam nhân áo xám khiến cho cả thanh niên lẫn những người khác đều cả kinh.

Nếu là như vậy, không kể mười mấy kẻ đang canh giữ ở khắp Hoan Nhan Lâu thì những người canh gác trong bóng tối sẽ ở trình độ nào chứ.

"Khó trách không ai dám ở chỗ này làm loạn?" Thanh niên lẩm bẩm nói.

"lão bản Hoan Nhan Lâu đâu?" Có người hỏi.

Nam tử áo xám nói: "Một phụ nhân không biết võ công mà thôi."

"Hoan Nhan Lâu đến tột cùng là ai ở sau lưng chống lưng chứ?" Nam tử áo xám ở trong lòng suy nghĩ, phần lớn người đều cho rằng, Hoan Nhan Lâu có bối cảnh, nhưng những năm gần đây, chưa từng thấy Hoan Nhan Lâu va chạm với thế lực nào.

"Chỉ hy vọng đừng có liên quan với triều đình." Nam tử áo vàng đổ một chén trà, nói.

Đồ ăn rất nhanh được mang lên, trong phòng không có nhạc công, không phải đám người bọn họ không gọi, mà là các cô nương Hoan Nhan Lâu có nguyện ý bồi yến hay không.

Tỷ như Thính Phong Đình, võ lâm thế gia Tô gia tam công tử, đi lại khá gần với Văn Liễu cô nương, cho nên mỗi lần tới, Văn Liễu cô nương đều bồi yến đạn tranh.

Còn có Trúc Nhân Các, thanh niên tài tuấn lại giỏi văn chương, các cô nương ưu ái, thường thường đấu rượu làm vui. Trình hàn lâm mỗi lần làm thơ đều khiến các cô nương mê đắm, quyến luyến không rời.

Đoàn người nam tử áo vàng là lần đầu tiên tới, tự nhiên không biết các cô nương Hoan Nhan Lâu, đương nhiên trừ trường hợp đám người bọn họ được các cô nương nhìn trúng, chủ động tới tiếp khách.

Tỷ như thanh niên tuấn dật vẫn luôn ở bên cạnh nam tử áo vàng, đã sớm được cô nương trong lâu để ý, đáng tiếc lấy người áo vàng kia trông quá dữ dằn, canh gác như gà mái mẹ gác con, khiến các cô nương không dám lại gần.

Dưới lầu là sân khấu biểu diễn, cũng có diễn tấu ca vũ, khách ngồi trên cũng có thể nghe được, thanh niên nhịn không được nhấc sa mành nhìn nhiều vài lần.

Vũ công dưới lầu dáng múa vạn diệu, phối hợp với tiếng sáo vô cùng hoàn hảo, thanh niên không khỏi cất lời tán thưởng.

"Đáng tiếc tiểu muội không tới, nàng đã sớm muốn đến đây." Thanh niên nhỏ giọng nói thầm.

Nhưng mà nam tử áo vàng biết võ công, tai mắt tự nhiên rõ ràng, sắc mặt trầm xuống, thanh niên lập tức im lặng.

Nam tử áo vàng ở âm thầm lắc lắc đầu, đường đường là thiếu gia Thu gia, người của thế gia võ lâm, lại không yêu võ công, thích thơ từ, đến nay còn chưa học được Lạc Diệp Đao, đến khi lão gia mất, trăm năm cơ nghiệp Thu gia như thế nào đây?

Thu Địch Sinh không biết mình đang bị người khác oán trách, ở trong lòng còn đang nhớ mong em gái nhỏ nhà mình.

Kỳ thật khách nhân tới Hoan Nhan Lâu cũng không thiếu nữ tử, chỉ là ăn mặc kín đáo, thường vận nam trang, chuyện này ở trong chốn giang hồ cũng không hiếm lạ. Cái gọi là tiểu thư khuê các, đại môn không ra nhị môn không mại, thêu hoa đọc thi thư, chẳng có quan hệ gì với nữ tử võ lâm.

Quan điểm khác nhau, cho nên các tiểu thư nhà quan thường cảm thấy nữ tử giang hồ thô lỗ làm càn, không hiểu lễ nghĩa. Mà các cô nương đã quen với chốn võ lâm lại cho rằng thiên kim tiểu thư quan gia nhu nhu nhược nhược, ngượng ngùng nhát gan không thú vị.

Lối suy nghĩ khác nhau thôi cũng đã có thể khiến hai phe đối địch đến như hiện tại.

Cẩm Vinh ở phát hiện điểm này, cũng cảm thấy rất thú vị, nhưng các cô nương ở Hoan Nhan Lâu "là cái bộ dạng gì", hành động như thế nào, cũng không cần người khác can thiệp, tiếp đãi khách nhân chỉ cần làm đúng quy củ là được.

Bởi vì thái độ của Hoan Nhan Lâu với khách nhân là nữ, cho nên danh tiếng trên giang hồ lại tốt hơn một tầng. Rốt cuộc rất nhiều môn phái thế gia cũng có nữ tử cầm quyền.

Nhưng ngẫu nhiên phát sinh vấn đề, cũng là đương nhiên.

Hoan Nhan Lâu đại đường,

"Quân Ý cô nương, lại đàn một khúc đi." Nam tử áo lam có vẻ ngoài khá anh tuấn thấy đối phương có rời thì vội vàng lênn tiếng. Hắn chính là vì quân ý cô nương mà đến.

Quân ý ôm tỳ bà hơi hơi khom người, "Xin lỗi, Thẩm công tử, ta có chút mệt mỏi, cáo lui trước."

"Quân ý cô nương." Người kia lôi kéo tay áo cô nương, muốn níu kéo người lại, thì đúng lúc này, có giọng nữ tức giận hét lên,

"Thẩm Nhược Diệp!"

Người lên tiếng là một cô nương, mình mặc y phục nam nhân, khuôn mặt lộ vẻ tức giận, nhưng có ai thấy vị hôn phu của mình lôi lôi kéo kéo với một cô gái khác mà vẫn giữ bình tĩnh được chứ.

Người tên Thẩm Nhược Diệp quay đầu, nhìn thấy rõ mặt đối phương thì cứng đờ, "Tiếu...... Mị."

Quân ý nhanh chóng đẩy mạnh tay Thẩm Nhược Diệp ra, "Thẩm công tử gặp người quen, ta mạn phép đi trước."

Thẩm Nhược Diệp nghe vậy càng hoảng hốt, lúc này trong lòng trong mắt đều là quân ý cô nương, nào còn nhớ rõ cái gì vị hôn thê.

"Quân ý, nàng đừng đi."

Thẩm Nhược Diệp lại lôi ống tay áo nàng, không cho nàng đi.

Bỗng nhiên, một cây sáo chen vào giữa Thẩm công tử cùng quân ý, khí thế bức người khiến cho Thẩm công tử không thể không buông tay, lui về sau hai bước.

Sáo ngọc lại chuyển, Thẩm công tử duỗi tay chắn, nhưng chưa kịp ngăn lại thì nháy mắt thân thể đã không thể nhúc nhích.

"Tiêu nhạc sư." Quân ý tiến về phía người cầm sáo ngọc, hơi hơi khom mình, toàn quá trình cô nương này cũng không kinh hoảng, vững vàng bình tĩnh, có lẽ là biết sẽ không có việc gì xảy ra với mình.

Chỉ là không nghĩ tới, người ra tay sẽ là tiêu nhạc sư.

"Làm phiền tiêu nhạc sư." Quân ý thi lễ.

"Không sao, người của Hoan Nhan Lâu, như thế nào cũng không thể bị người khác bắt nạt."

Ánh mắt Cẩm Vinh nhìn về phía Thẩm công tử kia, hơi hơi mỉm cười, "Khách nhân có chuyện nên bình tĩnh nói, đừng động tay động chân, phạm vào quy củ Hoan Nhan Lâu."

Người khác: "......"

Ngươi điểm huyệt hắn, còn muốn hắn nói chuyện hả?

Cẩm Vinh nhẹ nhàng bâng quơ nói tiếp, "Nếu không có lời nào để nói, vậy xem ra khách nhân đã biết sai rồi."

"Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?" Tiếu Mị bước nhanh đến, không nói chuyện hôn ước, chỉ là bọn họ đều là thế gia, nàng không thể nhìn Thẩm Nhược Diệp cứ thế rơi vào trong tay tiêu nhạc sư võ công khó lường này.

Cẩm Vinh liếc về hướng nàng, "Cô nương này lại là người nào, có quan hệ gì với khách nhân vi phạm quy củ của Hoan Nhan Lâu?"

"Ta...... Ta là hôn thê của hắn, vị nhạc sư này đại nhân đại lượng, chớ trách phạt hắn...quá nặng."

Nghe nói phạm vào quy củ Hoan Nhan Lâu, đặc biệt là làm các cô nương bị thương, ít nhất cũng là phế tay chân ném ra ngoài.

Tuy rằng Tiếu Mị vừa rồi cũng tức giận đến hận không thể chém đứt tay chân Thẩm Nhược Diệp, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi.

"chà, vị hôn thê à." Cẩm Vinh hơi cảm thán,

Tiếu Mị nghe đối phương nói mà cũng cảm thấy mất mặt, nhìn thấy hôn phu dây dưa với nữ nhân khác, nhưng vẫn không thể để hắn xảy ra chuyện, không thể không ra mặt bảo vệ hắn.

Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói, "Nếu đã là vị hôn thê, vậy tổn thất Thẩm công tử gây ra cho Hoan Nhan Lâu, làm quân ý cô nương chấn kinh, Tiếu cô nương đây......"

"Ta trả tiền." Tiếu Mị đen mặt nói.

"Tổng cộng là hai trăm lượng hoàng kim, không chịu nợ."

Cẩm Vinh cười lên như xuân phong ấm áp, con số phát ra từ miệng đối phương lại làm Tiếu Mị nhịn không được mềm chân.

"Ta trả." Tiếu Mị nỗ lực đứng vững, nghiến răng nghiến lợi nói, món này nhất định phải cho Thẩm gia trả bằng được, Tiếu Mị lại chỉ chỉ Thẩm Nhược Diệp bị định trụ miệng còn không mở nổi, "Vậy hắn thì sao"

Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, "Chỉ là điểm huyệt bình thường, Tiếu cô nương có thể tự cởi bỏ, đương nhiên, không cởi bỏ cũng không sao."

Trong giọng cô mang theo thâm ý,

"Tóm lại, thanh toán tiền, người chính là của cô nương, tùy tiện mang đi đi." Cẩm Vinh vẫy vẫy tay, rồi cùng quân ý rời đi.

Thị nữ cũng cải nam trang bên người Tiếu Mị nhỏ giọng hỏi, "Tiểu thư, hiện tại làm sao bây giờ? Có cần giải huyệt cho cô...Thẩm công tử hay không?"

Thị nữ vừa định gọi Thẩm công tử kia là "cô gia" thì bị Tiếu Mị trừng mắt liếc mắt một cái, vội vàng thay xưng hô.

Tiếu Mị hừ lạnh một tiếng, "Không cần, hắn làm ta ném mặt mũi như vậy, ta phải để hắn ăn khổ mấy ngày mới được."

Nói rồi, liền tìm người vác Thẩm Nhược Diệp đi.

Mà một màn này cũng lọt vào mắt đoàn người nam tử áo vàng,

"Sáo ngọc trong tay nhạc sư kia còn chưa đụng tới người tiểu tử Thẩm gia, mà là mượn khí phát ra từ sáo ngọc phong bế huyệt đạo hắn, chiêu thức ấy, không đơn giản chút nào." Một người mở miệng cảm thán.

"Ta cũng đã nhìn thấy người này, nhưng không cảm nhận được hắn có võ công." Thanh niên cũng nhịn không được nói.

Nam tử áo vàng cảnh giác thanh niên vài câu, làm con cháu Thu gia, nhìn không ra đối phương võ công của đối phương phải tự mình cảm thấy cảm thấy thẹn mới đúng, nhưng lời chưa nói ra, thì anh bạn trẻ đã mắt sáng long lanh nhìn hắn, "Lục thúc, thúc thì sao, từ trước thúc đã phát hiện ra người này có võ công?"

Lục thúc: "......" Chẳng lẽ muốn hắn nói hắn cũng không nhìn ra sao?

Bên trong phòng, Minh Ngọc lo lắng hỏi, "Vừa rồi dưới lầu có phải hay không xảy ra chuyện gì?"

Cẩm Vinh đạm đạm cười, "Không có việc gì, ta đều đã giải quyết."

Nhìn ánh mắt nữ nhi đạm nhiên lại mang theo một chút tự tin, Minh Ngọc cười thở dài, "Nữ nhi của ta luôn có thể đem hết thảy mọi chuyện xử lý tốt."

Vì bà mà mua lại Hoan Nhan Lâu, lại trùng kiến xử lý, nhận nuôi cô nhi, giúp đỡ thiện đường, những việc này bất quá là vì thỏa mãn ý nguyện của bà, cứ việc Cẩm Vinh có tán đồng hay không, trước nay đều làm thích đáng hoàn mỹ.

Cẩm Vinh gần đây nghe được một tin đồn thú vị trên giang hồ, con trai trưởng Thiết Kiếm Trang - Thẩm Nhược Diệp bị vị hôn thê Tiếu Mị tra tấn hai ba ngày, chờ đến khi người của kiếm trang tới đón hắn khi, hắn láo nháo đòi muốn cùng Tiếu Mị giải trừ hôn ước.

Cuối cùng vẫn là Thiết Kiếm Trang bồi lễ, mà Tiếu Mị thì bị truyền ra thanh danh bà chằn đanh đá.

Nghe tin đồn trên giang hồ cũng coi như là thú vui giải trí đi, Cẩm Vinh đem bản vẽ đặt ở trên bàn, cẩn thận nghiên cứu kế hoạch sửa chữa Hoan Nhan Lâu, bản vẽ này cũng là vật thu hoạch được từ chuyến đi, do một họa sĩ nổi danh vẽ ra.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Hoan Nhan Lâu sửa sang mở rộng diện tích.

Lấy tính tình Cẩm Vinh, nếu tính toán ở lại Hoan Nhan Lâu, cần phải tu sửa Hoan Nhan Lâu đến hợp ý thì thôi, đương nhiên nếu nhìn từ phương diện đầu tư, thì mở rộng thêm vườn cũng với đài phun nước ở Hoan Nhan Lâu, nơi này sẽ chính thức trở thành dự án không hoàn lại, hoàn toàn là cái hố đốt tiền.

tiền kiếm được ở đây đều dùng để chăm lo cho các cô nương. đừng nói là chu cấp cho thiện đường cùng các cô nhi mà Minh Ngọc nhiệt tâm giúp đỡ, đều là lấy tiền ngoài mà ù vào.

mặc dù tới Hoan Nhan Lâu đều là quan to hiển quý, nhân vật có uy tín danh dự trên giang hồ, nhưng Cẩm Vinh chưa bao giờ nghĩ tới việc lợi dụng để Hoan Nhan Lâu tìm hiểu tin tức.

Đây cũng là vì sao, người đã tới một hai lần, đều sẽ nhịn không được buông cảnh giác với Hoan Nhan Lâu, nơi này nữ tử chỉ bán nghệ, những chuyện khác chẳng có liên quan gì đến các nàng.

Các cao thủ được phân đến đây cũng chỉ có nhiệm vụ thủ vệ Hoan Nhan Lâu, bảo hộ các cô nương mà thôi.

Loại phong thái tựa hồ " đơn thuần " đến cực điểm này làm người đoán không ra tâm tư người sau lưng.

Chẳng ai biết, Hoan Nhan Lâu tồn tại chỉ vì Cẩm Vinh muốn thỏa mãn tâm nguyện của Minh Ngọc.

Mà Cẩm Vinh, dù có ghét bỏ Hoan Nhan Lâu là cái hố hút tiền, lại nhiều lần sửa chữa, có lẽ cô cũng đã phần nào chấp nhận nơi này làm một nơi nghỉ chân.

Còn tiền thì may mắn cái thế lực kia rất giàu có, Cẩm Vinh quyết định chờ đến khi không có tiền, lại đi thăm thế lực kia một chút, dù sao, đen ăn đen, ai nắm tay to nấy nắm quyền.

"Cho nên, vẫn là xây thêm một cái hầm băng đi, mùa hè càng mát mẻ chút." Cẩm Vinh nghĩ nghĩ, lại hơi hơi sửa lại bản vẽ.

_____

"Tiêu nhạc sư." Bỗng nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ, là tiếng của Văn Liễu.

Cẩm Vinh đẩy cửa ra, nhìn Văn Liễu, nói, "Chuyện gì?"

Văn Liễu sắc mặt có chút do dự, "Có khách nhân điểm chỉ Minh Ngọc Vô Hạ, hơn nữa yêu cầu...... Minh Ngọc phu nhân thổi khúc này."

Ai không biết Minh Ngọc phu nhân năm đó là hoa khôi Hoan Nhan Lâu, am hiểu thổi tiêu, mà khúc ca làm bà thành danh năm đó lại chính là Minh Ngọc Vô Hạ.

Cẩm Vinh hơi hơi nhướng mày, "Chà, lấy quy củ trong lâu mà nói, đó là hành vi vô lễ?"

Biết tính tình Văn Liễu xưa nay trầm ổn, Cẩm Vinh mới có thể cảm thấy sự tình chỉ sợ không đơn giản.

"Người nọ không vô lễ, nhưng sau khi chúng ta nói quy củ cho hắn, hắn liền lấy ra một khối ngọc bội để chúng ta giao cho Minh Ngọc phu nhân,...... Minh Ngọc phu nhân nhìn thấy ngọc bội, liền đồng ý thổi khúc nhạc kia." Văn Liễu giải thích.

Cẩm Vinh trong lòng đã ẩn ẩn có phán đoán, "Mang ta đi đến chỗ bọn họ."

_____

Người khách bí ẩn kia trực tiếp chọn vị trí tốt nhất Hoan Nhan Lâu – Đa Tình các, hơn nữa một thân sát khí, hơi tới gần liền cảm thấy trong lòng sợ hãi.

Đi vào đa tình các, Cẩm Vinh không nghe được tiếng đàn bên trong, chỉ thấy một thanh niên mặc cẩm y đang đứng cùng Mạn Ca cô nương, nhìn qua có vẻ rất hòa thuận.

"Tiêu nhạc sư." Mạn ca cùng Tương Thủy nhìn thấy Cẩm Vinh, lập tức dừng nói chuyện cùng vị Sở công tử kia.

Sở Vân Thâm hơi hơi tò mò, tên nhạc sư này ngoài đẹp mã hơn hắn một chút, cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt.

Cẩm Vinh không để ý đến hắn, trực tiếp hỏi, "Bọn họ đi vào bao lâu rồi?"

Mạn ca vừa định trả lời, lại bị Sở Vân Thâm đánh gãy, hắn chắp tay nói, "Gia phụ cùng cố nhân ôn lại chuyện cũ, mong vị nhạc sư này không quấy rầy."

"Phụ thân nhà ngươi là ai?" Cẩm Vinh cũng chưa cho hắn mặt mũi, nhướng mày cười nói.

Cảm thấy phụ thân bị mạo phạm, Sở Vân Thâm có chút bất mãn, nhưng cũng không tỏ thái độ, mà là trịnh trọng nói, "Gia phụ Ninh Viễn Hầu, Trấn Nam đại tướng quân."

Ninh Viễn Hầu Sở Nguy, Cẩm Vinh ở trong đầu dạo qua một vòn, cái tên này, nếu đúng người, cũng chẳng kỳ quái vì sao mà Minh Ngọc tự mình thổi một khúc.

Phải biết rằng, từ khi Cẩm Vinh mua Hoan Nhan Lâu tới nay, Minh Ngọc trừ ở trước mặt cô ngẫu nhiên thổi tiêu, còn lại không hề động đến ngọc tiêu quý giá của bà ấy.

Hiện giờ, chỉ có thể là người bà luôn chờ đợi, đã tới rồi.

Một khi đã như vậy, cô ở lại đây cũng vô dụng, Cẩm Vinh xoay người chuẩn bị bỏ đi.

Lúc này, cửa lại mở.

Minh Ngọc trên mặt còn chảy dài hai hàng nước mắt, Ninh Viễn Hầu Sở Nguy tay đỡ bà, bước đi vững vàng.

"Cha." Sở Vân Thâm nhìn thấy động tác của bọn họ, trong lòng dường như cũng đã có đáp án. Mẫu thân hắn mất sớm, hắn cũng không quá để ý chuyện này, chỉ có muội muội, có lẽ phải khuyên nhủ nàng một chút.

Ninh Viễn Hầu Sở Nguy nào biết cái gì là ngượng ngùng, hắn từng cho rằng Minh Ngọc đã chết, hiện giờ có thể đoàn tụ, hắn còn thèm để ý hai từ thanh danh?

"Lão bản muốn đi cùng hắn?"

Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí của Cẩm Vinh lại chẳng có vẻ gì là mong chờ câu trả lời từ Minh Ngọc. dù gì bà cũng vì hắn mà ở lại đây chờ đợi nhiều năm như vậy.

Ninh Viễn Hầu nhìn chăm chú nhạc sư trẻ tuổi trước mặt, thấy ngữ khí hắn nói chuyện cùng Minh Ngọc, trong lòng có phán đoán, chỉ là Minh Ngọc không nói, hắn cũng không dám xác định.

Minh Ngọc gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Sở Nguy, trong mắt là mảnh tình, đắm đuối si mê.

Năm ấy bỏ lỡ mất nhau, nguyên nhân vì sao hắn không sớm đến tìm bà, Minh Ngọc chẳng nghĩ đến nữa, chỉ cần hắn tới, Minh Ngọc cho dù là chờ đến chết cũng không hối hận.

____

Cẩm Vinh nhìn theo xe ngựa hầu phủ chở Minh Ngọc khuất dần sau bóng cây,

"Minh Ngọc phu nhân đi rồi, Hoan Nhan Lâu làm sao bây giờ?" Văn Liễu nhịn không được hỏi một tiếng.

"Hoan Nhan Lâu như cũ là Hoan Nhan Lâu, bà đi rồi, ta chính là lão bản Hoan Nhan Lâu." Cẩm Vinh thản nhiên đáp.

Cho dù Minh Ngọc không còn ở đây, nhưng cô ở chỗ này lâu rồi, cũng thành quen.

Nghe Cẩm Vinh nói, Văn Liễu Mạn Thanh trong lòng an ủi không ít, Tiêu nhạc sư cùng Minh Ngọc phu quan hệ như thế nào bọn họ cũng hiểu rõ.

Tuy rằng các nàng không cảm thấy Tiêu nhạc sư sẽ đi theo Minh Ngọc phu nhân đến hầu phủ.

Nhưng Minh Ngọc phu nhân không ở Hoan Nhan Lâu, các nàng cũng không xác định tiêu nhạc sư có rời đi hay không.

"Ta đi đem chuyện này thông báo cho bọn tỷ muội." Văn Liễu cười nói.

Cẩm Vinh không biết từ chỗ nào lấy ra một cái quạt xếp, không nhẹ không nặng gõ một chút ở trên đầu Văn Liễu, "Không phải tiêu nhạc sư, là tiêu lão bản."

"Đúng vậy, muội nói sai rồi." Văn Liễu che miệng cười, nói xong liền đi về hướng nhà chính.

Lưu lại Cẩm Vinh còn đứng tự hỏi, "Tiêu lão bản hình như cũng không êm tai cho lắm, tiêu công tử? Tiêu lâu chủ?"

_____

Cẩm Vinh ở Hoan Nhan Lâu tự hỏi xưng hô mới của mình nên là gì, mà trong xe ngựa hầu phủ có hai người đang hàn huyên gắn bó bên nhau.

Sở Vân Thâm làm thế tử hầu phủ nhưng trực tiếp bị đuổi ra bên ngoài cưỡi ngựa.

"Ngọc Nhi, nhiều năm như vậy, là ta phụ nàngg." Ninh Viễn Hầu Sở Nguy nhớ tới quá khứ, không khỏi cảm khái.

Năm đó, hắn cùng bạn tốt mở tiệc ở Hoan Nhan Lâu, tân hoa khôi lên đài hiến nghệ, Minh Ngọc thổi tiêu, mà hắn, vừa gặp đã thương.

Khi ấy mẫu thân Sở Vân Thâm đã qua đời, hắn cũng không cố kỵ, muốn chuộc thân cho Minh Ngọc mang về hầu phủ, không nghĩ tới hầu phủ truyền đến tin, nói thái phu nhân bệnh nặng.

Hắn đành phải về kinh thành trước một bước, lại không nghĩ là mẫu thân lừa hắn, cho rằng hắn bị nữ tử thanh lâu mê hoặc, thà chết cũng không muốn hắn cưới Minh Ngọc.

Sở Nguy đành phải phái người đi chuộc thân cho Minh Ngọc trước, nhưng ý trời trêu người, nhung địch Tây Bắc xâm lấn biên cảnh, hắn chịu bệ hạ phó thác, đi chiến trường Tây Bắc trước.

Chiến sự kéo dài 3-4 năm, làm hắn không còn tâm trí cho chuyện khác, chờ đến lúc hắn có thời gian trở về tìm Minh Ngọc, thái phu nhân đưa tới tro cốt" Minh Ngọc ", nói nàng đã chết.

Sở Nguy trái tim tan thành ngàn mảnh, từ đây không trở lại kinh thành, ở lại biên cảnh Tây Bắc, thẳng đến khi không lâu trước đây thái phu nhân qua đời, hắn trở lại kinh thành chịu tang, vốn muốn trực tiếp về Tây Bắc, nhưng lại ngẫu nhiên nghe được về thiên hạ đệ nhất lâu sự.

Càng làm hắn khiếp sợ chính là, lão bản Hoan Nhan Lâu là một nữ tử, Minh Ngọc.

_____

Thẳng đến đêm hôm sau, Cẩm Vinh cũng chưa nghĩ ra tên gọi mới, đơn giản vẫn để bọn họ kêu tiêu lão bản.

Hoan Nhan Lâu trong một ngày đã đổi chủ, trừ bỏ cô nương trong lâu, chẳng ai biết.

Thẳng đến khi các cô nương Hoan Nhan Lâu hay gọi " tiêu lão bản ", một ít khách quen mới phát hiện, càng ngạc nhiên, đột nhiên từ nhạc sư thành lão bản Hoan Nhan Lâu? tấn chức cũng quá nhanh đi.

"Ai nói nhạc sư không thể làm lão bản?" Tính tình hoạt bát nhất, Vân Thường cười nói.

Lại có người tò mò hỏi, "Lão bản trước kia, Minh Ngọc phu nhân đâu?" Tuy ít thấy nàng lộ diện, nhưng thanh danh năm đó, tài nghệ song tuyệt đệ nhất Dương Châu, có rất nhiều người đã nghe qua.

"Cái này...... Ta cũng không biết." Vân Thường cười hì hì nói,

Trên đài đàn sáo bắt đầu vào nhịp, bắt đầu chính là Đàn Không khúc,

"A, là tuyết linh tỷ tỷ." Vân Thường ngữ điệu vui vẻ nói.

Thực mau, càng ngày càng nhiều người chú ý tới ca khúc mới đêm nay, Hoan Nhan Lâu cách một đoạn thời gian đều sẽ ra mắt ca khúc mới.

"tân khúc lần này, là đàn Không." Có nhã sĩ hiểu nhạc nói.

Chỉ thấy nữ tử bạch y hoa dung nguyệt mạo nhẹ nhàng múa theo âm thanh đàn Không, nhu mỹ thanh triệt như một bông hoa tuyết giữa đêm đông, phảng phất như tiên tử trên cung trăng, phi nhân gian chi nhạc.

Mà càng nhiều người chú ý tới, dưới bục, đàn tấu khúc nhạc du dương ấy chính là Tiêu nhạc sư, tân lão bản của Hoan Nhan Lâu.

Có người quay đầu nhìn về phía Vân Thường, cô nương này lại là cơ linh, giải thích, tiêu lão bản của chúng ta còn kiêm nhạc sư nha."

Ninh Viễn Hầu Sở Nguy không trở lại kinh thành mà dừng lại một thời gian ở Dương Châu.

cơ hồ không cần Cẩm Vinh nhắc nhở, hạ nhân đã đem tin tức đưa tới, Cẩm Vinh tuy rằng không có tâm tình đem Hoan Nhan Lâu kinh doanh thành tổ chức giang hồ, nhưng vì sinh hoạt tiêu dao của chính mình, gió thổi cỏ lay ở Dương Châu vẫn phải biết đến.

sau khi Minh Ngọc đi theo Sở Nguy, xe ngựa bọn họ ngừng ở một biệt viện ngoại thành Dương Châu.

Cẩm Vinh ánh mắt trầm ngâm, xem ra Ninh Viễn Hầu tới Dương Châu cũng chẳng phải vì mục đích duy nhất là tìm kiếm Minh Ngọc.

Nhưng này đó cùng Cẩm Vinh cũng không có gì quan hệ, Dương Châu nơi này, người giang hồ, triều đình nhân sĩ, tới tới lui lui tam giáo cửu lưu đều nhiều, chỉ cần không duỗi tay đến nàng Hoan Nhan Lâu đi lên, nàng chưa bao giờ sẽ đi để ý tới.

Ninh Viễn Hầu Sở Nguy liên tiếp mấy ngày hành tung bí ẩn, không ra khỏi biệt viện. Con của hắn Sở Vân Thâm ngược lại thường lui tới Hoan Nhan Lâu, thậm chí còn cùng mấy cô nương ngồi tám chuyện, nghiễm nhiên trở thành khách nhân các cô nương Hoan Nhan Lâu ưu ái.

Hắn cũng nghe nói tiêu nhạc sư đã trở thành tân lão bản của Hoan Nhan Lâu.

Cùng các cô nương nói chuyện phiếm, hắn cũng nổi lên vài phần tò mò về thân phận tiêu nhạc sư, nhưng câu trả lời của các cô nương đều chỉ có một,

Tiêu nhạc sư ngoài nhạc sư còn óc thể là cái gì chứ.

Hoan Nhan Lâu các cô nương đúng là không lừa hắn, cũng chẳng có gì mà giấu giếm.

Tiêu nhạc sư không chỉ có soạn nhạc cho Hoan Nhan Lâu nhạc kèm, tôi tớ Hoan Nhan Lâu tiêu tiền đều là hắn bỏ ra.

Hiện tại hắn làm lão bản Hoan Nhan Lâu, là chuyện đương nhiên không có gì để nói.

Sở Vân Thâm trừu trừu khóe miệng, khi vị tân mẫu thân kia làm lão bản thiên hạ đệ nhất lâu, thật đúng là cái gì cũng không cần phải xen vào, nói đi là đi.

Nếu quan hệ đúng như phụ thân suy nghĩ, vậy cũng không kỳ quái.

Sở Vân Thâm đối với người rất có khả năng có quan hệ huyết thống với mình, vô cùng hứng thú.

Nhưng mà hắn như cũ không tìm được cơ hội cùng tiêu lão bản trò chuyện.

Đã thăng cấp làm lão bản thiên hạ đệ nhất lâu, Tiêu Cẩm Vinh rất ít khi lộ diện, chỉ có lúc ra tân khúc sẽ xuất hiện đàn tấu một phen.

Điều này không khỏi làm cho các vị khách quen của Hoan Nhan Lâu vô cùng đau lòng, phải biết rằng tài nghệ của tiêu nhạc sư cũng là đệ nhất Hoan Nhan Lâu.

_____

Rốt cuộc chờ đến ngày tiêu lão bản tấu nhạc, Sở Vân Thâm đã ở Hoan Nhan Lâu trông mòn con mắt, túi tiền cũng sắp thấy đáy, ở lại vài hôm nữa chắc hầu phủ cũng rỗng hòm.

Hưởng thụ một khúc đàn xong, Sở Vân Thâm tìm tới Cẩm Vinh.

Nhìn thấy hắn, Cẩm Vinh hơi hơi nhướng mày, kinh ngạc chớp mắt một cái, "Các ngươi còn chưa đi?"

Sở Vân Thâm cảm thấy tiêu lão bản là chán ghét mình, gặp cũng không muốn gặp, nhưng lần nào đến Hoan Nhan Lâu cũng có các cô nương tiếp đón niềm nở, tựa hồ lại không phải như vậy.

Sở Vân Thâm vẫn giải thích một chút, "Phụ thân còn có chút chuyện chưa làm xong."

"Dương Châu không phải là nơi nên ở lâu, các ngươi vẫn nên sớm rời đi." Cẩm Vinh để lại một câu này, liền ôm đàn xoay người đi.

Sở Vân Thâm muốn đuổi theo, lại bị tôi tớ Hoan Nhan Lâu không tiếng động duỗi tay ngăn cản, chẳng thể tiến về trước nửa bước.

_____

Ninh Viễn Hầu mấy ngày nay trừ việc hoàn thành nhiệm vụ mà bệ hạ phó thác, thời gian còn lại đều dùng để cùng Minh Ngọc tình chàng ý thiếp, vội vàng muốn bồi thường bọn họ thời gian đã từng mất đi.

vì Minh Ngọc, còn vì...... con của bọn họ.

"Minh Ngọc, nàng yên tâm, hắn tuy rằng sẽ không giống Vân Thâm có được thế tử chi vị, nhưng ta sẽ làm hết khẳ năng ta, vì hắn mưu quan cầu tước." Ninh Viễn Hầu trịnh trọng hứa hẹn với người trong lòng.

Minh Ngọc: "......" HÌnh như có chỗ nào đó sai sai?

"Hầu gia, ngài có phải tính sai rồi hay không?" Minh Ngọc nhịn không được nói.

"Ta đã biết, ngày ấy ta đã thấy tiêu nhạc sư, hắn chính là nhi tử chúng ta." Ninh Viễn Hầu trong ánh mắt hàm chứa từ ái cùng kiêu ngạo.

Đứa nhỏ này tuy rằng không lớn lên ở hầu phủ, lại so với ca ca hắn Vân Thâm còn xuất sắc hơn, cũng chiếu cố mẫu thân rất tốt.

Thấy thế, Minh Ngọc cũng chẳng giấu giếm nữa, "Hầu gia, Cẩm Vinh không phải nam tử, nàng là vì chiếu cố ta, nữ giả nam trang ở Hoan Nhan Lâu làm nhạc sư."

"Cái gì!" Ninh Viễn Hầu khiếp sợ, "Nàng là nữ nhi chúng ta?"

Minh Ngọc trong lòng cười, rồi lại không cảm thấy kỳ quái, hầu gia đương nhiên sẽ nhận nhầm, ngay cả bà, nhiều năm như vậy, cũng quen nhìn nàng là nam tử hơn.

"vậy ta càng muốn mang nàng quay về hầu phủ." Sở Nguy quả quyết.

ngoài dự kiến, Minh Ngọc lại cự tuyệt, "Không được."

Ninh Viễn Hầu Sở Nguy bảo đảm, "Ta sẽ để nàng trở thành tiểu thư con vợ cả hầu phủ, vì nàng tìm một mối hôn nhân tốt, đãi ngộ sẽ không kém hơn Nguyệt Nhi."

Sở Nguyệt, muội muội cùng mẹ với Sở Vân Thâm.

Minh Ngọc như cũ lắc lắc đầu, nếu là trước đây, bà sẽ thật cao hứng khi nghe lời này, bởi vì đó đã từng là tiêu chuẩn của hạnh phúc trong lòng bà.

Nhưng ở Hoan Nhan Lâu mấy năm nay, gặp gỡ nhiều người, nhiều chuyện, khiến bà thay đổi suy nghĩ.

Chốn nhà cao cửa rộng lại lắm quy củ như hầu phủ, không thích hợp với Cẩm Vinh, nàng cũng sẽ không thích chỗ như vậy.

vinh hoa phú quý, đối với Cẩm Vinh mà nói, dễ như trở bàn tay.

Minh Ngọc nguyện ý cùng Ninh Viễn Hầu Sở Nguy đi, là bởi vì chỉ cần ở bên ái nhân, ở nơi nào bà đều cam tâm tình nguyện. Nhưng Cẩm Vinh sẽ không, cho nên Minh Ngọc không hỏi qua, cũng không nghĩ tới nói cho Sở Nguy, chỉ là nếu hắn hỏi, bà cũng sẽ không giấu giếm.

Ninh Viễn Hầu muốn tự mình đi tìm Cẩm Vinh, cùng nữ nhi nói chuyện ra nhẽ một lần, Minh Ngọc cũng không ngăn cẩn, bởi vì bà biết kết quả sẽ không thay đổi.

Ai hiểu con bằng mẹ, huống chi ở chung nhiều năm như vậy.

Ninh Viễn Hầu nhìn thấy Minh Ngọc khó được bộ dáng thông thấu, cũng không khỏi do dự.

Lúc này, nghi hoặc trước lời nhắc nhở của Cẩm Vinh, Sở Vân Thâm cũng đã trở lại.

_____

Cẩm Vinh đang tự là cho mình một cây tiêu mới.

Minh Ngọc thiện tiêu, cũng ái tiêu, Cẩm Vinh cũng học được không ít từ bà ấy. Tiêu làm từ thân trúc, thân nhẵn nhụi, cái một dây ngọc màu tím.

Gần đây Dương Châu càng ngày càng không yên ổn, cũng may sinh ý Hoan Nhan Lâu cũng không tệ.

Có lẽ sớm muộn cũng có một ngày, lợi nhuận của Hoan Nhan Lâu có thể làm Cẩm Vinh vừa lòng.

Lại nói, có nên khen Ninh Viễn Hầu không hổ là tâm phúc của hoàng đế hay không? Những chuyện hắn làm ở Dương Châu đã sớm thu hút ánh mắt của nhiều người, bao gồm phe đối thủ.

Cẩm Vinh rất không vừa lòng chuyện Minh Ngọc đem lòng yêu người này, trêu chọc quá nhiều kẻ thù, nói không chừng ngày nào đó đến Minh Ngọc cũng sẽ trở nên mệt mỏi. Cho nên vẫn là sớm trở lại kinh thành, tốt nhất là quay về Tây Bắc đại doanh, sân nhà của Ninh viễn hầu, chẳng có ai dám động vào hắn.

_____

Lúc này Sở Nguy cũng từ miệng Sở Vân Thâm nghe được lời nói của Cẩm Vinh nói, hơi hơi chấn động, trên mặt lại không hiện chút thay đổi.

"Cha, xảy ra chuyện gì?" Sở Vân Thâm cũng ẩn ẩn phát hiện, nguyên do phụ thân tới Dương Châu lần này không đơn giản, chỉ đơn giản là đi lên phố, nhưng cảm giác bên người tai mắt vô cùng nhiều.

"Không có gì, thời gian cũng không còn nhiểu, nên trở về thôi." Sở Nguy cuối cùng quyết định, rời Dương Châu.

Hắn tuy rằng còn muốn gặp Cẩm Vinh, nhưng nếu nàng đã nhắc nhở, bối cảnh Hoan Nhan Lâu lại không đơn giản, không gặp nàng ngược lại sẽ càng an toàn cho Cẩm Vinh.

Ninh Viễn Hầu vừa hạ lệnh, biệt viện lập tức được thu thập, chuẩn bị rời đi.

Ninh Viễn Hầu còn muốn lấy cớ giải thích với Minh Ngọc vài câu, nhưng nàng đã thuận theo mà thu thập đồ vật, cái gì cũng không hỏi, khiến Ninh Viễn Hầu trong lòng ấm áp.

Ngựa xe cuồn cuộn, đoàn người ra khỏi Dương Châu thành.

Sở Vân Thâm trong lòng nhẹ nhàng thở phào, Dương Châu nơi này tuy rằng đẹp, nhưng lại cho hắn một cảm giác rất nguy hiểm.

Đột nhiên sát khí lấn át, khiến ngựa Sở Vân Thâm đang cưỡi cũng bị kinh sợ,

Một giọng nữ kiều mỹ vang lên, "Ninh Viễn Hầu đường xa mà đến, sao lại vội vàng rời đi như vậy, chúng ta chưa kịp chuẩn bị đàng hoàng mà đãi khách."

Chỉ một thoáng, nữ tử thanh y kia đã xuất hiện đằng trước xe ngựa, trong tay áo có giấu thứ gì đó hơi hơi tỏa sáng, đồng thời còn xuất hiện một lão nhân chống quải trượng, một nam tử mặt sẹo đeo một thanh đao lớn bên hông, và một văn sĩ trung niên tay phe phẩy quạt, vừa thấy đã biết là nhân sĩ giang hồ.

"Bảo hộ hầu gia." Thị vệ lớn tiếng cảnh báo, nhanh chóng vây quanh xe ngựa.

Những thị vệ này đều là lính tinh nhuệ Ninh viễn Hầu tuyển chọn, hắn cũng biết, lần này đi ra ngoài hung hiểm, không chỉ có các môn phái bất mãn với triều đình, còn có những kẻ muốn gây bất lợi cho hắn.

Thấy nữ tử kia ra tay, những người khác cũng chẳng chần chờ mà tiến lên

Sát thủ giang hồ võ nghệ cao cường, nhưng Ninh Viễn Hầu binh cũng là kẻ trải qua trăm chiến, dũng mãnh phi phàm, liều mạng cũng không phân cao thấp.

Mà kéo dài càng lâu, hiển nhiên càng bất lợi cho đám sát thủ, nơi này cách cổng thành Dương Châu không xa, chỉ vài phút sẽ xuất hiện quan binh tới chi viện.

Nam nhân mặt sẹo xông thẳng về hướng xe ngựa, đột phá vòng vây của thị vệ.

Không đợi thị vệ đến cứu, Sở Nguy rút đao, nháy mắt chém vào tay của kẻ mặt sẹo kia, đau đớn, người này từ trên xe ngựa ngã xuống.

Văn nhân trung niên kia thấy vậy ngay lập tức chuyển hướng tấn công, từ sau quạt giấy là những ám khí sắc bén bay về phía Sở Nguy.

Sở Nguy không ngờ được đối phương lại có chiêu này, mà văn nhân cũng nghĩ mình đã đắc thủ.

Ngay lúc này, một người không màng sinh tử, lao ra khỏi cỗ xe, che ở trước mặt Ninh Viễn Hầu Sở Nguy.

Những ám khí bén nhọn xuyên qua da thịt, đâm thẳng vào tim, huyết sái đào hoa.

Không đợi văn nhân trung niên thất vọng, thì khan che mặt của người kia rơi xuống,

"Là người của Hoan Nhan Lâu." Văn nhân thần sắc trắng bệch, buột miệng thốt lên, Sở Nguy sững sờ trước một màn này, cực kỳ bi thương, huy đao bổ về phía văn nhân.

Văn nhân kinh sợ, toàn thân vô lực, bỏ nhiệm vụ mà chạy trối chết.

Những người khác cũng cảm thấy kỳ quái với hành động của văn nhân, chưa hoàn thành ủy thác đã chạy trốn như vậy, nhưng vừa thấy người ngực bị ám khí găm kín kia, thần sắc chẳng tốt hơn văn nhân trung niên là bao nhiêu.

Cũng bất chấp kết cục, bỏ chạy.

"Minh Ngọc." Sở Nguy ôm thân xác Minh Ngọc đã không còn hơi tàn, gào lên từng tiếng đau xót