(3)-2

Bình An đang thu thập hộp cơm, ngoài cửa lại truyền đến tiếng nói của một phụ nhân trung niên, trầm ổn, "Đại thiếu gia."

Bình An tay run lên, là Trịnh ma ma trong viện kế thái thái, không phải là phát hiện hắn trộm đưa cơm cho thiếu gia, tới bắt quả tang đi. Rốt cuộc ở trong từ đường ăn ăn uống uống đích xác không tốt lắm, chỉ là Bình An thật sự lo thiếu gia bị đói bụng, mới cả gan làm.

Cẩm Vinh lại rất bình tĩnh nói: "Đi, mở cửa đi, có người tới tặng đồ."

Tặng đồ? Bình An không hiểu ý tứ thiếu gia lắm, nhưng vẫn nghe lời đi mở cửa, chỉ thấy gương mặt Trịnh ma ma uy nghi đoan chính trong bóng đêm, phía sau còn có ba tôi tớ, Bình An sợ tới mức chân đều có chút mềm.

Nhưng nhìn kỹ, mới thấy trong tay tôi tớ phía sau Trịnh ma ma đều cầm đệm chăn gối đầu.

Bình An tự đập vào đầu mình một cái, hắn thế mà quên mất, từ đường lạnh lẽo, thiếu gia nếu ngủ ở đây một đêm chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.

Trịnh ma ma cũng không nói thẳng là thái thái để cho bọn họ đưa tới, chỉ sợ nói ra, đại thiếu gia sẽ cảm thấy thái thái giả từ bi, liền ném văng tất cả đệm chăn ra ngoài. Trịnh ma ma yên lặng mở cửa tiến vào, hành lễ với Cẩm Vinh, rồi để tôi tớ thu thập đệm giường, thu thấp tốt liền đi.

"Thiếu gia, bọn họ là tới đưa đệm chăn." Bình An kinh ngạc nói, hắn trước đây ở bên cạnh lão thái thái, lão thái thái thường xuyên nói kế thái thái sẽ khắc nghiệt bắt nạt con nguyên phối là đại thiếu gia nhà hắn.

Cẩm Vinh cũng liền thuận miệng "ừ" một tiếng, sau đó không chút chần chờ thay đổi chỗ ngủ, có giường đệm, ai còn dở hơi ngủ trên đống đệm hương bồ cứng cào cào kia.

"Đồ vật đều đưa qua rồi?" Tiêu Ngọc Mi nhìn sổ sách trong tay, mắt cũng không nâng mà hỏi Trịnh ma ma.

Trịnh ma ma hành lễ nói, "Đúng vậy, thái thái, đều đã đưa qua."

Tiêu Ngọc Mi lại nói, "Đồ ăn thì sao?"

"Thư đồng Bình An bên người đại thiếu gia đã mang chút đồ Mạc đầu bếp làm sang, lúc tiểu nhân đến, Bình An đang thu thập hộp cơm."

Tiêu Ngọc Mi thở dài nhẹ nhõm một hơi, Mạnh Cẩm Vinh bị phạt, nàng cũng bị liên luỵ theo, Mạnh Tỉnh Chi làm cha có thể không cho người đi đưa cơm đưa đệm chăn, nhưng nàng làm mẹ kế lại không thể bắt chước hắn như vậy, huống chi Mạnh lão phu nhân ngày mai liền hồi phủ, nếu nhìn thấy bảo bối đại tôn tử của bà bị cảm lạnh, bị thương, lại chả chỉ vào cái mũi nàng mắng, nói nàng phân biệt đối xử với con riêng.

Mẹ kế khó làm a, Tiêu Ngọc Mi xoa xoa giữa mày, "Lão gia đêm nay ở đâu?"

"Người bên người lão gia truyền lời, đêm nay lão gia ở thư phòng nghỉ ngơi." Trịnh ma ma trả lời.

Này Tiêu Ngọc Mi cũng đã dự kiến được, mỗi khi Mạnh Tỉnh Chi phạt đích trưởng tử, hắn đều sẽ ở thư phòng hoặc phủ nha trắng đêm làm việc, chẳng lẽ còn có thể tới cùng nàng đàm luận chuyện giáo dục con riêng?

Tiêu Ngọc Mi chính mình còn ghét bỏ cái đề tài phỏng tay này.

Cũng may Mạnh Tỉnh Chi tâm tư thanh minh, sẽ không chủ động lôi chuyện Mạnh Cẩm Vinh ra trước mặt nàng.

Cẩm Vinh ngủ ở từ đường một đêm, bình minh vừa lên, không đợi Bình An mang cơm sang đến, liền chờ được bỏ lệnh cấm, bởi vì bùa bảo hộ lớn nhất của Mạnh Cẩm Vinh, Mạnh lão thái thái đã trở lại.

Mạnh lão thái thái chùa Bạch mã bái Phật hai ngày, lúc này còn đang cao hứng muốn gặp cháu trai bảo bối, liền nghe nói thằng bé bị lão cha phạt quỳ từ đường suốt một đêm.

Mạnh thái thái đau lòng sốt ruột chạy thẳng đến từ đường, phải nói, thân thể lão thái thái cũng không sai đi chỗ nào, nóng vội lên thì chạy còn nhanh hơn tiểu nha hoàn bên người.

"Tâm can bảo bối của ta..." Mạnh lão thái thái vừa vào cửa liền đem cháu trai bảo bối ôm vào lòng, chỗ này sờ sờ, chỗ đó xoa bóp, kiểm tra xem hai ngày này cháu trai có gầy mất miếng thịt nào không.

Sờ sờ một hồi, quả nhiên hao gầy không ít, ăn đánh ăn chửi lại uống thuốc mấy hôm, đáng thương cháu trai bà.

Mạnh lão thái thái cùng rớt chính là trên người nàng thịt dường như, một bên khóc một bên oán giận nhi tử cùng con dâu, đương nhiên, oán giận người sau tương đối nhiều.

Tiêu Ngọc Mị vừa đi đến từ đường liền nghe được mấy lời này, tâm tắc tắc, Mạnh Tỉnh Chi phỏng chừng là cũng biết hôm nay lão thái thái trở về, sáng sớm đã chạy đến nha môn, còn nói buổi trưa không về, hắn cũng biết Mạnh lão thái thái sẽ lưu mặt mũi cho con trai, không đi phủ nha hắn quấy rầy hắn làm việc, nhưng tối về nhà chắc hẳn vẫn phải nghe lão thái thái trách móc một trận.

Cứ việc trong lòng khó chịu, nhưng làm con dâu cũng chỉ có thể duy trì gương mặt tươi cười, "Mẫu thân vừa trở về hẳn là mệt mỏi, nếu không người đi nghỉ ngơi một chút, con dâu làm phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn mẫu thân thích ăn."

Mạnh lão thái thái vừa thấy nàng mặt liền xụ xuống, "Ta có thể ăn cái gì khổ, trên đường có người hầu hạ, chịu khổ chịu tội chính là Cẩm Vinh, đáng thương bị ngủ từ đường một đêm."

Cẩm Vinh bình tĩnh mà tiếp lời lão thái thái, "Cháu đói bụng."

Mạnh lão thái thái lập tức quên đi mình vừa tức giận với con dâu cái gì, mãn tâm mãn nhãn đều là cháu trai bảo bối tôn tử, "Mới sáng sớm, Cẩm Vinh cũng chưa ăn cái gì đi."

Lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Mi nói, "Cô cũng đừng làm đồ ăn ta thích, làm chút đồ hợp khẩu vị Cẩm Vinh, Cẩm Vinh của ta chỉ sợ đã đói lả."

Tiêu Ngọc Mi kính cẩn nói: "Con dâu đã biết."

Mạnh lão thái thái liền mang theo cháu trai bảo bối rời khỏi từ đường, đi thay quần áo rửa mặt, đến nỗi Mạnh Tỉnh Chi nói phạt quỳ từ đường ba ngày, ai còn không biết ý tứ nhắc đến việc này chứ.