Lời nói của Lý Tam Nương đã nhắc nhở mọi người, Liễu Nhứ là một cô nương mà còn gan dạ hơn bọn hắn, ngẫm lại bản thân là hán tử, có phải quá yếu đuối hay không? Nhất thời có rất nhiều người phụ họa.


“Ta cũng đi.



“Tính cả ta nữa.



“Ta cũng phải đi!”

“Để nam nhân đi, Nhứ Nhi, con đừng đi nữa.

” Không chỉ Lý Tam Nương khuyên bảo, cũng có không ít người ngăn cản Liễu Nhứ.


Đối mặt với sự phản đối của mẫu thân và người trong thôn, Liễu Nhứ vội giải thích nói “Trong động râm mát, hẳn là sẽ có rắn, con tập võ từ nhỏ nên thích hợp đi hơn.



“Vậy để cha đi!”

“Nhứ Nhi, con cứ ở đây bảo vệ mọi người, để cha đi.

” Liễu Vân Lai cũng lên tiếng.



Nếu hang động có thể thông ra bên ngoài Dương Thành thì lộ trình chắc chắn không ngắn, một lần đi qua đi về cũng phải mất mấy canh giờ, để người trong thôn cứ thế mà đi vào, nếu như gặp phải nguy hiểm, vậy thì phiền phức rồi.

Nhất định phải có một người trong nhà bọn họ đi, Liễu Vân Lai thà rằng chính mình đi cũng không muốn để nữ nhi đi mạo hiểm.


Để Liễu Vân Lai đi, Liễu Nhứ càng không đồng ý.

Từ sau khi vết thương ở chân cha nàng hồi phục, mặc dù không ảnh hưởng đến việc đi đường, nhưng cuối cùng vẫn không phản ứng nhanh nhạy bằng nàng.


Huống hồ nàng một thân khí lực nếu thật sự vận khí không tốt, gặp phải nguy hiểm, chỉ cần không phải đối thủ quá mức lớn mạnh thì nàng nắm chắc có thể toàn thân mà lui, độ an toàn cao hơn.


“Cha, con có thân thủ tốt, sức lực cũng đủ.

Cha mẹ cứ yên tâm.

” Liễu Nhứ thậm chí còn kể về biểu hiện của mình trên đường đi, cố gắng khiến mọi người tin tưởng hơn vào nàng.


Liễu Vân Lai và Lý Tam Nương khuyên can hồi lâu, thấy nữ nhi vẫn vô cùng kiên trì, cuối cùng bọn họ vẫn thỏa hiệp.


“Nhứ Nhi, con mang theo cung tên, có muốn mang theo cả dao rựa không?” Liễu Vân Lai thấy không ngăn được nữ nhi, chỉ có thể bảo nàng mang theo nhiều vũ khí.


Liễu Vân Lai dùng con dạo rựa này để phòng thân khi đi săn, nó lớn gấp ba, gấp năm lần dao chẻ củi hay dao thái đồ ăn, mang theo quá mức phiền phức, huống chi nàng cũng không biết hang động này rộng hẹp lớn nhỏ như thế nào.



Liễu Nhứ cầm dao chẻ củi trong tay rồi nói: “Con lấy con dao này và cung tên là được rồi.



Mặc dù trụ cột dọc đường Liễu Thuận cũng xung phong nhận việc, nhưng bị thôn trưởng ngăn cản, đổi thành đại ca của hắn là Liễu Bình đi.

Liễu Bình phải làm công việc chân tay nên sức lực lớn hơn Liễu Thuận một chút.


Ngoại trừ Liễu Nhứ và Liễu Bình, cũng không phải tất cả những hán tử đăng ký đều sẽ đi.


Bọn họ chọn ra ba hán tử thân thể cường tráng trong số những người đăng ký, đều là những người có nhiều nhi tử nhất trong số mấy người này.


Chẳng mấy chốc, đội ngũ dò đường đã tập hợp xong.


Liễu Nhứ tập võ từ nhỏ, nàng lại sớm vào núi rừng tiếp xúc với dã thú, thực lực của nàng trở nên nổi bật trong đám người bình thường, cho nên nàng là người dẫn đầu đội tiên phong lần này.


“Cẩn thận chút, nếu như có nguy hiểm, liền nhanh chóng rút lui.



“Nếu như không thể đi con đường này được, thì chúng ta đổi một con đường khác.



“Sự an toàn của các ngươi là quan trọng nhất, gặp phải nguy hiểm nhất định đừng cứng đối cứng.



Sau khi nghe thân nhân và người trong thôn quan tâm dặn dò, một hàng năm người, rảo bước vào hang động có dây leo cây nho bò ra ngoài cửa động kia.