Trăng sáng treo trên trời, ánh bạc rơi đầy đất.
Còn chưa đi vào đại điện, từ xa xa Khương Ngưng Túy đã có thể nhìn thấy đăng hỏa sáng choang bên trong đại điện, cung nhạc cùng tiếng người cười nói đứt quãng truyền đến.
Khương Ngưng Túy ngẩng đầu nhìn Nhan Y Lam đang bước lên phượng liễn phía trước, trong mắt hiện lên môt tia lo âu nhàn nhạt, sau đó liền lập tức bị giấu đi.
Yến hội được tổ chức ở Thái Dịch trì bên trong Hàm Lương điện, ban đêm mặc dù hàn lạnh thấu xương nhưng dung nhập trong một mảnh nào nhiệ tiếng cười cười nói nói, tất cả đều bị hòa tan rất nhiều.
Xuống phượng liễn, Nhan Y Lam đã chờ ở bên cạnh, Khương Ngưng Túy bất động thanh sắc kéo cung trang chấm đất của mình đi đến cạnh nàng.
"Đến đây."
Thanh âm của Nhan Y Lam trôi nổi trong một mảnh cung nhạc nhân thanh, không những không vì vậy mà bị át đi, trái lại càng trở nên trầm định rõ ràng. Nàng nói xong, lại duỗi tay hướng Khương Ngưng Túy, tỏ ý nàng đi theo mình, không nên cách quá xa. Khương Ngưng Túy không được tự nhiên ứng thanh, nhịp bước y theo phân phó của Nhan Y Lam, kề sát theo sau.
-----
Vào Hàm Lương điện, Khương Ngưng Túy vừa liếc mắt đã nhìn thấy thân ảnh của Nhan Quân Nghiêu, tầm mắt đối diện ngắn ngủi, nàng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng đôi mắt Nhan Quân Nghiêu hàm chứa sự không vui, dường như căn bản là không muốn cùng nàng liếc mắt nhiều thêm một lần. Ngay sau đó hắn liền nghiêng đầu chuyển hướng sang Liễu Hoán Tuyết bên cạnh.
Thái độ của Nhan Quân Nghiêu mặc dù không thể lộ rõ, nhưng Khương Ngưng Túy đại khái cũng có thể nhìn ra. E là trải qua chuyện Thôi Doanh bị ngộ hại, thêm cả mấy hôm nay bản thân lại vào tiểu trụ trong Phượng Nghi cung, cái phong vị Thái tử phi này của nàng, hiện giờ trong mắt Nhan Quân Nghiêu sợ rằng ngay ca một cung nữ cũng không bằng.
Đáng tiếc, Khương Ngưng Túy cũng không để tâm. Nếu đã chưa từng bận tâm Nhan Quân Nghêu, vậy cần gì phải bận tâm suy nghĩ của hắn về mình chứ?
Nhan Y Lam ho nhẹ một tiếng, vừa đúng lúc suy tư trong đầu Khương Ngưng Túy. Nàng duỗi tay khẽ kéo cổ tay Khương Ngưng Túy, mang nàng đi về hường chủ tọa.
Thời điểm đi ngang qua người Nhan Quân Nghiêu, Khương Ngưng Túy vừa định muốn dừng lại ngồi vào bên cạnh hắn, nhưng lại cảm giác được bàn tay Nhan Y Lam đang kéo lấy nàng cũng không có bất kỳ ý định buông ra nào, mà vẫn tiếp tục dẫn nàng đi về phía vị trí chủ tọa.
Đầu Khương Ngưng Túy đột nhiên trở nên trống rỗng, toàn bộ Hàm Lương điện cũng theo đó mà trầm tịch xuống. Bàn tay muốn hất tay Nhan Y Lam ra nhưng đã không kịp, Khương Ngưng Túy liền cứ như vậy mặc cho Nhan Y Lam mang nàng đi lên chủ tọa, thậm chí nàng còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, Nhan Y Lam đã ấn nàng ngồi xuống.
Trong đại điện vang lên từng trận thì thầm nho nhỏ, từ trước đến giờ Nhan Y Lam coi trọng Khương gia cho nên đặc biệt sủng ái Khương Ngưng Túy, đây là việc không giả, nhưng tất cả mọi người đều chưa từng nghĩ đến, nàng lại sẽ vượt phép tắc như vậy, trực tiếp mang Khương Ngưng Túy theo bên người, không đặt Thái tử vào mắt chút nào.
Khương Ngưng Túy còn nhớ, Nhan Y Lam đã từng nói sẽ bồi bên cạnh nàng, nhưng nàng tuyệt không nghĩ đến sẽ là với phương thức như vậy. Đang suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến một trận tiếng cười trầm thấp, hàm chứa ngữ khí mỉa mai không thể nghe thấy, hơn nữa chính là lãnh ý băng lãnh thấu xương.
"Hiếm thấy Trưởng công chúa chịu nể mặt đến đây, bản vương thật là thụ sủng nhược kinh."
Phượng mâu Nhan Y Lam cất giấu lãnh ý, bên môi vẫn là nụ cười diễm mị. Nàng nghe vậy liền cười nói:
"Tiễn biệt Ngô vương, bản cung tất nhiên phải đích thân đến."
Ngô vương vờ như vô tình nói:
"Mấy ngày trước nghe nói Trưởng công chúa bị thương nặng, vốn định muốn đi thăm, không ngờ Thái tử phi lại ngăn cản trước một bước."
Nhan Y Lam cười nhẹ, tựa như là không nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn, nhàn nhạt thấp giọng:
"Ngưng Túy cũng là lo lắng cho thân thể của bản cung, cho nên khó tránh khỏi chuyện bé xé to chút."
"Đông Sở nội loạn không ngừng, hôm nay từ biệt, chẳng biết lúc nào mới có thể hồi cung lần nữa, ly rượu này bản vương kính trưởng công chúa."
Ngô vương nói xong liền lập tức đứng lên, Khương Ngưng Túy trong lòng khẽ căng thẳng, vết thương của Nhan Y Lam có lẽ người ngoài không cách nào biết được, nhưng nàng lại rất rõ ràng, hiện giờ đừng nói là uống rượu, e rằng ngay cả nâng ly nàng ấy cũng đều có chút khó khăn. Nghĩ vậy, Khương Ngưng Túy cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liền đứng lên trước Nhan Y Lam một bước.
"Phượng thể của Trưởng công chúa không tốt, uống rượu khó tránh khỏi tổn hại sức khỏe." Lúc đứng lên theo Ngô vương, Khương Ngưng Túy đã cầm lấy ly rượu mà Nhan Y Lam chưa từng chạm qua, nâng ly nói:
"Ly rượu này, hay là để ta thay mặt Trưởng công chúa uống đi."
Tựa như là chưa từng dự đoán được hành động của Khương Ngưng Túy, Ngô vương hiển nhiên ngẩn ra, ngay sau đó rất nhanh đã hồi thần. Hắn cười một tiếng, mi mắt lộ ra hơi lạnh, ngữ khí cũng bất giác bắt đầu mang theo ý tứ gây khó dễ.
"Rượu của bản vương, cũng không phải là ai đều có thể uống."
Toàn bộ Hàm Lương điện lập tức trở nên yên tĩnh, các đại thần đều cảm giác được bầu không khí gió nổi mây vần lúc này, bọn họ nín thở theo dõi, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nhan Y Lam đương nhiên cũng nhận ra, phượng mâu khẽ nhíu, ánh mắt nhìn Ngô vương cũng trở nên băng lãnh. Vừa định gọi Khương Ngưng Túy lại, không ngờ nàng đã lạnh lùng mở miệng.
"Ta làm chính phi cua Thái tử, vậy mà ngay cả ta, Ngô vương cũng chưa từng đặt trong mắt. Vậy ta ngược lại muốn biết, trong mắt Ngô vương rốt cuộc còn có ai?"
Trên mặt Khương Ngưng Túy không có nửa điểm kinh hoảng, trong đôi mắt nàng là một mảnh thanh lãnh cùng trấn định. Một Khương Ngưng Túy trầm định đạm mạc như vậy, trái lại khiến Ngô vương lấy làm kinh hãi. Trầm mặc quan sát Khương Ngưng túy hồi lâu, Ngô vương đột nhiên cười lên giống như phát hiện một chuyện thú vị, ngoan lệ trên mặt cũng phai nhạt nửa phần, cười nói:
"Được! Ly rượu này bản vương bồi Thái tử phi uống."
Khương Ngưng Túy nâng chén uống cạn, đương lúc xoay người ngồi trở về chỗ, trong miệng nàng giống có một trận lửa thiêu, không nghĩ đến rượu cổ đại lại thuần liệt hơn rất nhiều so với hiện đại. Một đạo ánh mắt nóng bỏng truyền đến, so với ly rượu lúc nãy còn bỏng hơn. Khương Ngưng Túy thuận thế nghiêng đầu nhìn sang, thấy Nhan Y Lam đang tựa vào ghế, nghiêng đầu trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt lộ ra ý cười thật sâu, nhất thời khiến nàng hoa mắt.
Trên mặt đột nhiên nóng lên, ảo giác trong một khắc như vậy khiến Khương Ngưng Túy cảm thấy, bản thân có lẽ đã thật say rồi.
Bầu không khí nháy mắt liền hòa hoãn lại, các đại thần rối rít đứng dậy mời rượu. Khương Ngưng Túy thay Nhan Y Lam uống từng ly một, cho đến khi qua ba bốn ly, các vũ cơ bắt đầu lên đài hiến vũ, lúc này Khương Ngưng Túy rốt cuộc mới có thời gian thở một chút.
"Say rồi?" Nhan Y Lam thừa dịp rảnh rỗi, nghiêng đầu đến gần, cười nói:
"Đi ra ngoài hóng mát một chút sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."
Say cũng không đến nỗi nào, chỉ là trong dạ dày đốt nóng khó chịu, có lẽ nàng vẫn chưa thể thích ứng với loại rượu thuần thời cổ này. Nghĩ vậy, Khương Ngưng Túy nhẹ gật đầu, nàng đích xác là cần đi ra ngoài hít thở chút gió lạnh để thổi bớt hơi rượu. Huống chi, yến hội quả thực rất lâu, rất rườm ra ngột ngạt, ngồi lâu thật sự là rất nhàm chán.
Được Nhan Y Lam cho phép, Khương Ngưng Túy đứng dậy rời đi, sau cùng du quang liếc thấy Ngô vương đang ném đến ánh mắt thăm dò cho nàng, nhiễu Khương Ngưng Túy cảm thấy rất không tự nhiên, nàng nhanh chóng bước ra Hàm Lương điện.
Trăng sáng nhô cao, lãnh phong lướt mặt. Lúc này Thái Dịch trì vô cùng yên tĩnh thanh bình, Khương Ngưng Túy mặc cho gió lãnh lướt ngang mặt cộng thêm ánh sóng từ Thái Dịch trì, một đường chậm rãi bước đi, thích ý nói không thành lời.
Khương Ngưng Túy mới vừa bước đến trên hành lang dài, tầm mắt đột nhiên nhìn thấy một mạt bạch y đi qua. Lúc đầu, mới nhìn nàng chỉ cảm thấy thân ảnh này có mấy phần quen thuộc, đáng tiếc ánh trăng nhìn không thấy rõ. Còn chưa kịp nhìn kỹ thì trong tầm mắt lại hiện ra một người khác. Người này Khương Ngưng Túy lại nhận ra, chính là Lục hoàng tử Nhan Quân Hạ.
Không ngờ đến ở nơi này sẽ gặp được Nhan Quân Hạ, Khương Ngưng Túy nhìn xung quanh chốc lát, lại xoay người trốn vào sau núi giả.
"Trì hộ vệ đây là muốn đi nơi nào?"
Dưới ánh trăng, Trì Úy một thân bạch y như tuyết, thanh lãnh như trần. Nàng nhìn Nhan Quân Hạ đang chắn ở trước mặt, gương mặt tinh xảo không mang theo bất kỳ biểu tình gì, thanh âm lễ mạo sơ ly.
"Hồi Lục hoàng tử, chỉ đi ra hóng mát một chút."
Gương mặt Nhan Quân Hạ thấm đầy ý cười, lại bước đến gần Trì Úy vài bước.
"Yến hội đúng thật là cực kỳ buồn chán, chi bằng bản vương bồi ngươi đi dạo một chút?"
Trì Úy nghe vậy, dung mạo hiện ra mấy phần bất đắc dĩ, ngữ khí vẫn đầy lễ mạo như vậy, chẳng qua là ý cự tuyệt đã lộ ra trong lời nói:
"Đã vậy thì còn gọi là 'hóng mát một chút' sao?"
Tựa hồ đã quen với sự vô lễ cùng thanh lãnh của Trì Úy, Nhan Quân Hạ cũng không để tâm, đang muốn bước đi theo nàng. Thế nhưng hắn vừa nâng bước, chợt thấy Trì Úy chỉ phất ống tay áo, giống như một đạo ngân quang cắt qua bầu trời đêm, sau đó hắn chỉ cảm thấy bước chân cứng đờ, hai chân quấn vào nhau, vô cùng chật vật té xuống.
Lần ngã này chính là ngã úp mặt, răng của hắn bị đập vào nhau, thật lâu cũng chưa tỉnh hồn. Không nghĩ đến bản thân lại đột nhiên ngã đo đất như vậy, Nhan Quân Hạ hồ đồ ngẩng đầu, nhìn thấy Trì Úy đang lặng lẽ đi đến chỗ mình, không nói gì, chỉ cười một tiếng.
"Lục hoàng tử, ngươi có cần ta đế đỡ không?"
"Không cần không cần." Đã ở trước mặt cô nương mà mình yêu thích mất hết mặt mũi, Nhan Quân Hạ sao có thể lại để nàng ấy nâng mình đứng lên, hắn liền vội vàng khoát tay nói:
"Tự bản vương có thể."
Khóe miệng Trì Úy ẩn chứa ý tười khó biết được. Nghe thấy lời của Nhan Quân Hạ, cười nói:
"Vậy thuộc hạ cáo từ trước."
Dứt lời, rốt cuộc cũng không nhìn Nhan Quân Hạ một cái, tự ý xoay người rời đi. Bóng lưng thanh lãnh xuất trần, lộ ra chút hương vị tiêu sái.
Nhan Quân Hạ không biết phải làm gì, mặc dù hắn rất muốn đuổi theo thế nhưng cả cơ thể lại dính trên đất giống như bị đổ chì, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể đứng lên được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trì Úy đi xa, mở miệng lại quên gọi nàng lại.
Nhan Quân Hạ có lẽ không nhìn ra thủ đoạn của Trì Úy nhưng Khương Ngưng Túy ở phía xa lại thấy rất rõ ràng. Nàng hơi mím môi, không nghĩ đến trong cung còn có người có gan lớn như vậy, ngay cả Hoàng tử cũng dám đùa bỡn.
Nếu không muốn chạm mặt Nhan Quân Hạ, e là không thể đi trên hành lang này được nữa. Khương Ngưng Túy nghĩ vậy, dứt khoát mang theo Thanh Phù hướng đến một con đường tĩnh lặng khác.
Thanh Phù ở phía trước cầm lồng đèn, không biết là nghe được gì, nàng đột nhiên xoay đầu lấy làm lạ nói với Khương Ngưng Túy:
"Nương nương, người nghe xem, hình như là tiếng tiêu."
Trong Thái Dịch trì làm sao sẽ có tiếng tiêu?
Khương Ngưng Túy theo lời Thanh Phù lắng tai cẩn thận lắng nghe. Đích xác là có tiếng tiêu uyển chuyển loáng thoáng truyền đến, cùng ánh trăng tĩnh mật ban đêm càng đặc biệt kỳ ảo lúc ẩn lúc hiện.
Trong lòng bất giác có chút hiếu kỳ, Khương Ngưng Túy không tự chủ được tìm kiếm nơi phát ra thanh âm đó, một đường ra khỏi con đường mòn tĩnh lặng, sau khi chuyển qua núi giả, tầm mắt liền trở nên thoáng đãng hơn. Lúc này, Thanh Phù đi trước mặt Khương Ngưng Túy bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, lại nháy mắt ra dấu với nàng.
Thuận theo dấu hiệu của Thanh Phù nhìn sang, Khương Ngưng Túy ngây ngẩn, nhịp bước cũng không khỏi dừng lại.
Trong tiểu đình, Trì Úy một thân bạch y dường như dung vào ánh trăng, sườn mặt tinh ảo, tản ra ánh sáng rực rỡ như ngọc, bên môi là một chiếc sáo ngọc, âm sắc uyển chuyển hòa cùng ánh trăng chậm rãi lưu chuyển, cả người tỏa ra nét thanh nhã cùng tiêu sái, dung hợp với những gợn sóng lăn tăn của Thái Dịch trì phía sau, khung cảnh này đẹp đến tựa như tiên cảnh chốn nhân gian.
"Thái tử phi nếu đã đến đây, vậy có muốn cùng uống một ly hay không?"
Khương Ngưng Túy bất tri bất giác nghe đến xuất thần, đến lúc tỉnh hồn đã thấy Trì Úy hai tay cầm tiêu chấp sau lưng, xoay người chuẩn xác đi đến chỗ Khương Ngưng Túy, cười ôn nhã.
------
Trên Hàm Lương điện, Bích Diên từ ngoài điện bước nhanh vào, cúi người ghé vào bên tai Nhan Y Lam thì thầm.
"Cái gì?" Nhan Y Lam nhíu mày, cười đến nguy hiểm.
"Uống rượu?"
Bích Diên rũ mắt, chỉ trầm mặc gật đầu một cái, không dám lên tiếng.
Mà Liệu Hoán Tuyết bên người Liễu Hoán Tuyết lúc này cũng đã nghe được thiếp thân nha hoàn Hạ Sanh truyền báo, nụ cười trên mặt nàng cứng đờ, bất đông thanh sắc nhìn lại sang Nhan Y Lam.
Biểu tình của cả hai trong nhất thời đều là....cực kỳ ngoạn mục.