Lâm Phàm thờ ơ bỏ qua, dị thú chết trong tay y vô cùng nhiều, ánh mắt căm hờn trước khi chết của chúng y còn chẳng để tâm nữa là hắn.

“Viết như hắn nói” - Triệu Hoành Nhân cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp, hắn phát hiện ca nhi Lâm gia căn bản không thích hợp ở nhà trông nhà trông cửa, y hẳn là thích hợp trên chiến trường hơn.

Chờ hết thảy đều chuẩn bị tốt, Lâm Phàm liền trực tiếp buông tay, đẩy a ma Triệu gia ngã lăn ra trên mặt đất, sau đó đảo ánh mắt hung ác quanh một đám người muốn đi lên, không khách khí cảnh cáo - “Nếu các người còn tiếp tục dây dưa, đừng trách ta trở mặt vô tình!” - Đều là một đám gia hoả chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, y không sợ.

“Thả hắn đi.” – Đương gia Triệu gia trầm giọng nói, những người khác đều lui về phía sau một bước.

A thẩm Lâm gia nhanh chóng muốn đỡ Lâm Phàm, nhưng người sau lắc đầu, thẳng thắn dẫn trước a thẩm đi ra khỏi thôn Triệu gia.

“A thẩm……” - Thẳng đến khi cách Triệu gia thôn một khoảng vừa đủ, Lâm Phàm mới cả người đều mềm oặt gục xuống.

A thẩm Lâm gia lập tức đỡ lấy người, đau lòng nói - “Phàm ca nhi, cháu hà tất phải cậy mạnh như vậy, cho dù thế nào cháu vẫn là người Lâm gia.”

Lâm Phàm cười khổ một tiếng - “A thẩm, cháu biết người đây chỉ là đang an ủi cháu mà thôi, người nhà cháu có lẽ chỉ sợ ước gì ta chết đi càng sớm càng tốt.”

Nếu bọn họ thật sự quan tâm đến thân thể này, thì sẽ không chỉ đưa tới một nam tử cũng yếu đuối như y.

Nghe thế, a thẩm Lâm gia không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài - “Cháu đây là có tội gì chứ, cháu……” - Câu nói kế tiếp chưa nói xong, bởi vì ông sờ thấy trán cúa Phàm ca nhi rất nóng.

“A thẩm, cháu có rất nhiều thứ đều không còn nhớ rõ, đầu cháu bị người ta đánh một cú, đến giờ vẫn còn rất đau.” - Lâm Phàm tự nhận là người giỏi quan sát, vị a thẩm này thật sự là lo lắng cho y, mà sau ót y thật sự có một khối thịt sưng vù, phỏng chừng đời trước chính là vì thứ đó mà chết thẳng cẳng, sau đó mới thay đổi thành y tới.

A thẩm Lâm gia tay lập tức sờ thử, quả nhiên đụng tới một khối u - “Đây là…… Thật là làm bậy a.”

Vốn dĩ Phàm ca nhi cũng không đồng ý với việc hôn nhân này, nhưng a phụ và a ma y nhất ý cô hành, không nghĩ tới kết quả cuối cùng thế nhưng lại thành ra cái dạng này.

“A thẩm, mau nói cho cháu biết chuyện gì đã xảy ra đi.” - Lâm Phàm không muốn cứ trong tình trạng hoàn toàn không biết gì về thế giới này, sau khi y trở lại thôn Lâm gia, thứ phải đối mặt sẽ là mưa rền gió dữ, vì vậy y cần phải nắm rõ tình hình để dễ bề đối phó.

A thẩm Lâm gia nhíu mày - “Thẩm trước đưa cháuđến xem lang trung xin chút thuốc hạ sốt đã. Ca nhi có thai cần phải được tẩm bổ.”

Lâm Phàm vô cùng bất đắc dĩ, vừa bị a thẩm Lâm gia đỡ còn vừa phải gặng phải thông tin, khi đến được chỗ của lang trung, y cũng đã hiểu rõ sự việc.

Hóa ra y đã xuyên không đến một thế giới không có phụ nữ, chỉ có hán tử và ca nhi, mà y chính là ca nhi, cũng là phụ nữ ở thế giới này. Trong đêm thành hôn với Triệu Hoành Nhân đã ngất xỉu, đến khi tỉnh dậy mời đại phu đến mới chuẩn đoán ra đang có thai. Sau đó thì hàng loạt sự tình lúc y mới xuyên đến xảy ra. Vốn dĩ ca nhi Lâm gia không muốn gả, chẳng qua ngại quan hệ với a phụ a ma không tốt mới miễn cưỡng đồng ý.

A thẩm Lâm gia có một số việc xem nhẹ bỏ qua, nhưng Lâm Phàm cảm thấy sự tình tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, chắc chắn vẫn có một ít bí mật ẩn giấu.

“A thẩm, đừng về nhà.” - Lâm Phàm có chút nôn nóng nói, y biết thân thể đã chống được đến cực hạn.

A thẩm Lâm gia còn chưa kịp trả lời, đã nhìn thấy Phàm ca nhi ngã thẳng xuống, có người hét toáng lên, đồng thời dẫn theo nhiều người khác tới vây xem, chỉ vào trang phục tân nương ướt sũng của ca nhi mà chỉ chỉ trỏ trỏ.