Khương Linh nhìn Lục lão bà tử đang ngồi dưới đất khóc lóc la lối om sòm, giống như nhìn một thằng hề đang biểu diễn, vẻ mặt nàng bình thản nói: “Tìm mấy người khiêng bà ta ra ngoài là được ồi, đương nhiên thôn trưởng có trừng phạt hay không trừng phạt Lục Hữu Nhân cũng là chuyện của Lục gia thôn các ngươi, chẳng liên quan gì với Khương thị ta cả.

”Thôn trưởng là người thông minh đến cỡ nào, làm sao có thể nghe không hiểu hàm nghĩa bên trong lời nói của Khương Linh chứ.

Trước đó tại huyện nha, nếu không phải Khương Linh cho mình mặt mũi, tuyệt đối tính mạng Lục Hữu Nhân cũng khó bảo toàn.

Thôn trưởng dùng ngón tay chỉ mấy hán tử cường tráng của Lục gia thôn nói: “Mấy người các ngươi mời Lưu gia lão thẩm đi ra ngoài! Nhất định Lục Hữu Nhân phải chấp hành gia pháp.

”Lúc thôn trưởng nói đến chữ “mời” liền nhấn rất nặng, mấy hán tử lập tức hiểu được ý tử của thôn trưởng, bọn hắn liền vây lại quanh Lục lão bà tử.

Lục lão bà tử vừa rồi còn ngồi dưới đất khóc trời dập đất liền lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, không đợi bà ta nói chuyện, mấy hán tử kia ba chân bốn cẳng khiêng Lục lão bà tử ra khỏi từ đường Lục gia.


“Đóng cửa!” Thôn trưởng sợ Lục lão bà tử tiếp tục nháo sự, vội vàng sai bảo hai hài tử của mình là Lục Thành Tài và Lục Thành Tiền đóng cửa từ đường lại.

Bên trong cánh cửa, Lục Hữu Nhân bị Lục thôn trưởng dùng roi da trâu to bằng hai ngón tay quất đến kêu r3n không ngừng.

Ở ngoài cửa, Lục lão bà tử điên cuồng đập cửa, liên tục quăng những lời chửi mắng khó nghe vào phía bên trong.

Một lát sau, Lục lão bà tử phát hiện không ai phản ứng lại bà ta, không khỏi ngừng động tác đập cửa, cả người tựa vào bên trên cửa lớn từ đường thở hổn hển.

Đột nhiên con mắt to bằng hạt đậu nành của Lục lão bà tử giật giật, dường như bà ta nghĩ đến cái gì, bà ta hung hăng nhổ toẹt một bãi nước bọt về phía cửa lớn từ đường rồi biến mất ở phía ngoài cửa từ đường Lục gia.

Bên trong cánh cửa, Lục Hữu Nhân bởi vì bị roi đánh mà ngất xỉu mấy lần, mỗi lần ngất xỉu đều bị người dùng nước lạnh thấu xương dội cho tỉnh lại.

Rốt cuộc thì thôn trưởng cũng đã đánh xong một trăm roi, hắn cung kính đem roi trả về chỗ cũ.

Quay đầu nhìn về phía đám người nghiêm túc nói: “Về sau nếu có ai còn dám gây chuyện thị phi, vu oan hãm hại, đây chính là kết cục!”Trên thân thể Lục Hữu Nhân gần như đã không còn chỗ nào lành lặn, từng vết roi dính máu uy hiếp đến mỗi người ở trong từ đường Lục gia.

Tất cả mọi người đều gật đầu, nhỏ giọng trả lời: “Đã biết!”“Được rồi, các ngươi về trước đi ăn cơm đi, hôm nay chúng ta tiếp tục đến sau núi đào khoai tây.

” Thôn trưởng khoát tay, bảo mọi người rời đi.

Khương Linh cũng kéo tay Khương Diệu Kiệt, đi theo mọi người đi về phía nhà của mình.


Nàng lại hoàn toàn không biết, một trận hạo kiếp nữa sắp giáng xuống trên người mình.

“Diệu Kiệt, lát nữa lên núi đừng có làm mình mệt chết.

Ta nói rồi, có ta ở đây, chắc chắn sẽ không…”“Khương thẩm, Khương thẩm, không xong! Không xong rồi! Văn Khê nhà ngươi bị thương rồi!”Khương Linh còn chưa nói xong, Triệu Đại Bảo đã thở hồng hộc chạy đến trước mặt Khương Linh, vẻ mặt nôn nóng nói.

“Cái gì, Đại Bảo? Văn Khê bị cái gì?” Sau khi Khương Linh nghe thấy bốn chữ “Văn Khê bị thương”, thiếu chút nữa hoảng hồn, nàng dùng tay tàn nhẫn bấm một cái thật mạnh trên đùi mình, ý đồ dùng đau đớn để làm mình tỉnh táo lại.

“Lục…Lục nãi nãi vừa nãy thật hung dữ, không ngừng mắng chửi Tuế Hòa và Văn Khê.

Tuế Hòa sợ hãi khóc toáng lên, Lục nãi nãi liền…”Sau đó Triệu Đại Bảo nói cái gì Khương Linh đã không còn nghe được nữa, nàng túm lấy Khương Diệu Kiệt điên cuồng chạy về phía nhà mình.

Cũng may từ đường Lục gia cách nhà nàng cũng không xa lắm, đợi đến khi nàng chạy đến nơi, phát hiện sân nhà mình đã vây không ít người, tất cả những người này đều xì xào bàn tán không ngừng.


“Tuế Hòa! Văn Khê!” Khương Linh đẩy đám người ra, vọt vào trong.

“Nương…Muội muội…Muội muội ngất xỉu rồi!” Khương Tuế Hòa nhìn thấy nương mình xuất hiện, vội vàng ôm muội muội chạy về phía Khương Linh.

Không biết là do Khương Tuế Hòa tuổi nhỏ sức yếu hay là do quá vội vàng mà chưa chạy được hai bước, chân của Khương Tuế Hòa đã loạng choạng ngã trên mặt đất.

Khương Tuế Hòa sợ mình làm muội muội té bị thương, không chịu buông muội muội ra, cánh tay của mình bị chà mạnh trên mặt đất.

“Tuế Hòa! Văn Khê!” Lúc này Khương Linh thật sự nóng nảy, nàng cau mày ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh hai nữ nhi.

.