Người từ bến tàu lên xuống tới lui toàn bộ phải đi qua con đường này, đi đến đầu đường là có thể nhìn thấy sạp của nàng.

Bến tàu ngày nào cũng đều có thuyền hàng ra ra vào vào, rất nhiều thương nhân nơi khác sẽ dừng lại trấn trên một chút để ăn một bữa cơm.

Hơn nữa trên bến tàu có rất nhiều người làm việc, có một số người buổi trưa không có chỗ ăn cơm, đến lúc đó hoàn toàn có thể đến sạp nàng ăn, như vậy nàng không lo không có khách.

Cho nên hiện tại nàng thuê tiểu viện này vị trí ưu thế thật sự quá tốt, cho dù đắt hơn so với những sân viện khác nàng cũng nguyện ý thuê vì thuận tiện buôn bán.

Nàng có mười phần tự tin việc làm ăn của mình nhất định không kém, không những không kém phỏng chừng sẽ thật phát đạt, đến túc đó nói không chừng một mình nàng hoàn toàn không lo liệu hết nhiều việc.


Nhưng mà dù buôn bán không tốt một mình nàng cũng lo liệu không hết nhiều việc, bởi vì bán loại đồ ăn sạp này không chỉ phải có người nấu ăn, còn phải có tiểu nhị chuyên thu thập chén đĩa lau bàn.

Ít nhất phải có hai người mới được, nhưng nàng chỉ một mình nàng, vốn dĩ nàng có thể thỉnh Tào tứ muội hỗ trợ, nhưng tỷ ấy còn phải bán điểm tâm cho nên người là phải tuyển.

Nhưng mà tiểu nhị tốt nhất phải là nam, dù sao thì đây cũng là việc cực nhọc, không có sức làm không được. Hơn nữa khách nhân rất phức tạp, dạng người nào cũng có, nếu là nữ tử sẽ có nhiều bất tiện.

Nghĩ vậy Lý Hà Hoa hướng mắt về Tào tứ muội, không biết Tào đại tỷ có đồng ý cho Đại Hà tới hỗ trợ nàng không.

Đang ngồi nghỉ tạm uống nước, Tào tứ muội thấy Lý Hà Hoa nhìn chằm chằm mình tiền nghi hoặc nói: "Làm sao vậy muội tử? Làm sao nhìn ta như vậy nha?"


Lý Hà Hoa nghĩ nghĩ quyết định vẫn là hỏi trước đi, vì thế đem ý tưởng trong lòng nói ra: "Đại tỷ, nếu muội bày hàng, một mình muội chỉ có thể làm thức ăn, còn thiếu một tiểu nhị hỗ trợ, muội nghĩ tới nghĩ lui chỉ thấy Đại Hà tương đối thích hợp, nhưng mà việc này không nhẹ nhàng, muội nghĩ không biết tỷ có nguyện ý để Đại Hà tới hỗ trợ muội không?"

Lý Hà Hoa vừa dứt lời, đương sự Đại Hà liền khiêng cuốc từ bên ngoài trở lại, nghe thấy các nàng đang nói tới mình, hắn không khỏi hỏi: "Nương, Hà Hoa di, mọi người đang nói tới ta sao? Nói chuyện gì vậy?"

Tào tứ muội nói với Đại Hà: "Vừa rồi Hà Hoa di người nói với ta nàng muốn bày sạp bán thức ăn ở trên trấn, một mình nàng lo liệu không hết việc muốn thỉnh người đi hỗ trợ làm tiểu nhị, đang hỏi ta có nguyện ý cho ngươi đi hay không đây."


Đại Hà nhanh chóng buông cuốc đi qua: "Việc này mà còn phải suy xét cái gì nương, ta khẳng định đi hỗ trợ Hà Hoa di."

Lý Hà Hoa đoán hắn không biết làm tiểu nhị rất vất vả, vội vàng nói rõ với hắn: "Đại Hà, việc làm tiểu nhị này không thoải mái đâu, phải bưng chén cho khách nhân, khách nhân ăn xong phải dọn chén đũa và bàn, còn phải đồng thời lấy tiền, từ sớm làm tới muộn, việc này là không dễ."

Đại Hà ngồi xuống nhìn Lý Hà Hoa nghiêm túc nói: "Hà Hoa di, ta biết chứ, ta đã thấy tiểu nhị ở tửu lầu trên trấn làm việc, ta biết phải làm gì, cũng biết không nhàn hạ nhưng ta nguyện ý làm, này so với việc nhà nông đã rất tốt, còn không bằng đi hỗ trợ người như vậy nhiều thêm một phần thu nhập, trong nhà trải qua cũng tốt hơn một chút. Ngươi yên tâm, ta không sợ mệt, ta nhất định hảo hảo làm cho ngươi."
Lý Hà Hoa tán thưởng vỗ vỗ vai Đại Hà: "Thật là một hảo hài tử, nhưng mà việc này còn phải thông qua ý phụ thân cùng nương ngươi mới được."

Tào tứ muội cũng vì Đại Hà hiểu chuyện mà cảm thấy vui mừng, lên tiếng nói: "Muội tử, ta cùng phụ thân hắn đồng ý cho hắn đi, qua hai năm nữa hắn cũng phải đón dâu, quả thật không thể luôn ở nhà đi theo phụ thân hắn làm việc nhà nông, bằng không đến lúc đó hài tử cũng không nuôi nổi."