Lý Hà Hoa xua xua tay đáp: "Lệnh chất như vậy cũng rất tốt, Thư Lâm nếu có thể cùng hắn học tập chúng ta còn vui vẻ nữa là."

Thấy thời gian không còn sớm, Lý Hà Hoa lại lần nữa cáo từ: "Vậy Cố phu tử, chúng ta đi trước."

Cố Chi Cẩn cùng Cố Cẩm Chiêu đưa bọn họ ra bên ngoài học quán, trước khi đi Cố Cẩm Chiêu còn vỗ vỗ bả vai Thư Lâm, nói lời thấm thía dặn dò: "Sáng mai ngươi chớ có đến trễ nhé!"

Trên đường trở về Lý Hà Hoa còn mỉm cười nói: "Tiểu hài nhi vừa rồi thật tốt."

Trương Thiết Sơn "Ừm" một tiếng, hắn cũng cảm thrấy tính cách tiểu hài tử vừa rồi khá tốt, Thư Lâm nếu có thể cũng hoạt bát một chút thì tốt rồi.

Lý Hà Hoa vỗ vỗ tiểu hài tử: "Thư Lâm, về sau ở học quán phải hảo hảo ở cùng với ca ca vừa rồi biết không?"

Tiểu hài tử từ trong ngực Trương Thiết Sơn vươn tay ra, muốn nàng ôm.


Lý Hà Hoa đem hắn ôm lại đây, hôn hắn một cái. Trong lòng lại nghĩ ngày mai phải để Thư Lâm mang hai phần đồ ăn, một mặn một chay, lại thêm điểm tâm ngọt để sau khi ăn xong ăn, mỗi loại làm hai phần để Thư Lâm mang cho nhóc con kia một phần, để hai tiểu hài nhi cùng nhau ăn.

Hôm sau Lý Hà Hoa đúng giờ đưa Thư Lâm đến học đường, Cố Chi Cẩn ở cửa tự mình đón hắn.

Lý Hà Hoa đem rương nhỏ đựng sách đeo trên vai tiểu hài tử, bộ dáng nho nhỏ bị một rương sách to lớn che mất, tuy rằng rương sách không nặng bao nhiêu, nhưng từ phía sau nhìn thì thấy giống như một ốc sên nhỏ vụng về, vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Cố Chi Cẩn tiếp nhận lấy rương đựng sách.

Lý Hà Hoa mang cơm trưa cho Thư Lâm, thức ăn đựng đầy một rổ, bên trong có hai phần cơm tẻ cho hai người với một chén lớn thịt thỏ kho tàu cùng một chén lớn canh nấm hương rau xanh.


Đây là Lý Hà Hoa chuẩn bị cơm trưa cho hai hài tử Thư Lâm cùng Cố Cẩm Chiêu, đồng thời nàng cũng chuẩn bị cho hai tiểu hài tử điểm tâm ngọt để ăn sau khi ăn cơm xong, một người hai khối điểm tâm, còn một chén trái cây thập cẩm, có thể nói là rất phong phú.

Đựng một rổ tràn đầy xách lên thật nặng, tiểu hài tử khẳng định là xách không được, Lý Hà Hoa đành phải phiền Cố Chi Cẩn: "Cố phu tử, đây là cơm trưa ta chuẩn bị cho Thư Lâm, rất nặng, tiểu hài tử mang không nổi, phiền phu tử ngài mang giúp một chút."

Quy định học đường là gia trưởng không thể vào, chỉ có thể đưa hài tử đến cửa, đồ vật mang theo thì bọn nhỏ phải tự mang vào. Những đứa nhỏ khác còn có thể, chỉ có Thư Lâm còn quá nhỏ, khoảng cách cánh tay cách mặt đất còn không cao hơn cái rổ.

Cố Chi Cẩn duỗi tay nhận rổ, vừa cầm thấy trọng lượng quả thật không nhẹ, không khỏi cười hỏi: "Ngươi mang cho Thư Lâm nhiều ít món? Nặng như vậy, tiểu hài tử có thể ăn nhiều như vậy sao?"


Lý Hà Hoa cười giải thích: "Đây là thức ăn của hai đứa nhỏ, một phần là của Cẩm Chiêu, nghe nói hắn rất thích món ăn ta làm, hôm qua cũng đã đáp ứng hắn về sau phải mang món ngon cho hắn, cho nên mới nặng như vậy."

Cố Chi Cẩn nghe vậy đột nhiên thấy ngượng ngùng, vội nói: "Bà chủ, vậy thì quá phiền toái, tiểu tử kia chính là ham ăn, không cần quan tâm hắn, về sau chỉ mang cho Thư Lâm là được rồi."

Lý Hà Hoa xua xua tay: "Không phiền, chỉ nhân tiện làm nhiều thêm một chút thôi. Hơn nữa Thư Lâm ăn một mình cũng không ngon, tiểu hài tử phải ăn chung với nhau mới ngon, cho nên phu tử cũng đừng khách khí, muốn khách khí phải là ta khách khí mới đúng, về sau Thư Lâm phải phiền ngài chiếu cố giúp."

Cố Chi Cẩn vẫn cảm thấy rất là ngượng ngùng, nhưng hắn vốn không phải loại người miệng lưỡi nhanh nhẹn, muốn hắn cùng Lý Hà Hoa chối từ tới lui quả thật hắn không làm được. Hơn nữa chất nhi nhà mình quả thật rất kén ăn, nếu có thể ăn cơm trưa bà chủ làm nhất định sẽ ăn ngon miệng.