Người nhà này chắc là đến tìm nàng gây phiền toái.

Sự thật chứng minh suy đoán của nàng hoàn toán đúng, Ngô Phương thị trực tiếp dẫn hai nhi tử cùng Ngô Mai Tử vào nhà, sau khi nhìn một vòng, ngoài cười trong không cười nói: "Cuộc sống của ngươi quả thật không tồi, còn có tiền ở nơi tốt như vậy, xem ra tiền lời kiếm được không ít à nha."

Lý Hà Hoa không muốn để ý người này, nàng còn nhớ rõ lúc mới xuyên qua chính là bà ta tới tìm nàng gây phiền toái, còn làm tay nàng bị thương. Cho nên một chút nàng cũng không muốn cùng người này khách khí, nhíu mày trực tiếp nói: "Các ngươi tới làm gì! Nhà ta không chào đón các ngươi, có việc liền nói, không việc gì thì mời nhanh đi đi."

Ngô Phương thị cười lạnh một tiếng, chút ý tứ rời đi cũng không có, tự vỗ vỗ tay áo mình nói: "Nếu ngươi dứt khoát như vậy thì chúng ta đây cũng không cùng người dông dài, chúng ta tới chính là có việc, ngươi còn nhớ rõ Mai Tử nhà ta chứ?"


Ngô Phương thị nói xong liền đem Ngô Mai Tử kéo lên phía trước để Lý Hà Hoa hảo hảo nhìn.

Thấy Ngô Mai Tử, đặc biệt là vết sẹo trên mặt nàng, trong Lòng Lý Hà Hoa có chút bất an.

Cô nương này nàng đã gặp qua, lại còn ở trong lời nói mơ hồ đoán được sẹo này tám chín phần mười là kiệt tác của nguyên chủ.

Hôm nay người ta vì chuyện này đến tìm nàng tính sổ sao? Nếu thật là kiệt tác của nguyên chủ, như vậy nàng thật đúng là trốn không khỏi can hệ, dù sao nàng hiện tại chính là Lý Hà Hoa, hết thảy trách nhiệm cùng nghĩa vụ của nguyên chủ đều là nàng nên làm.

Cho nên hiện tại nàng lại bị bắt bồi thường sao? Thật vất vả mới thanh tĩnh được một đoạn thời gian thì lại không được an bình.

Có đôi khi nàng thật hoài nghi đời trước mình có phải làm chuyện gì rất có lỗi với nguyên chủ, cho nên đời này mới đến trả nợ thế nàng hay không.


Ngô Phương thị thấy Lý Hà Hoa không nói lời nào, đem Ngô Mai Tử đẩy đến gần trước mặt nàng một chút: "Ngươi làm sao không nhớ Mai Tử nhà ta chứ? Vết sẹo này của Mai Tử nhà ta chính là do ngươi ban tặng, cả đời này bị ngươi hủy hoại đến bây giờ cũng không gả được, ngươi hảo hảo nhìn đi."

Quả nhiên là như thế. Tâm Lý Hà Hoa chìm vào đáy cốc. Nàng không có ký ức nguyên chủ, cũng không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì, cũng không biết kế tiếp xử lý như thế nào.

Nàng chỉ biết dựa theo tính cách nguyên chủ khả năng rất lớn là do nàng làm, nhân gia cũng không có khả năng vô duyên vô cớ vu khống nàng. Cho nên việc này chắc là sự thật.

Vậy nàng .....

Trương Thiết Sơn nghe nãy giờ cũng đã nghe ra ý đồ của Ngô gia. Tuy rằng lúc trước hắn không ở nhà, nhưng sau khi về, nương hắn đã nói với hắn tiền căn hậu quả của chuyện này, sự thật chính xác như Ngô gia nói, là lúc Lý Hà Hoa cùng Ngô Mai Tử lời qua tiếng lại xảy ra xung đột liền dùng lưỡi hái trong tay đánh. Nhưng mà sau đó người Ngô gia đã đến tìm Lý Hà Hoa bồi thường ba lượng bạc.


Cho nên hiện tại người Ngô gia chê ba lượng bạc ít, lại tính toán tới đòi thêm sao?

Nếu là Lý Hà Hoa trước đây hắn sẽ không quản việc này, dù sao đây là nàng tự mình tạo nghiệt, làm hủy hoại mặt của cô nương nhà người ta, chậm trễ cả đời thật là nên bồi thường. Nhưng mà bây giờ hắn rõ ràng biết nàng không phải Lý Hà Hoa, nàng cũng không có bất luận sai lầm gì, nàng đã vì Lý Hà Hoa gánh vác quá nhiều, bao gồm lúc trước bị Ngô Phương thị gây rối, cũng bao gồm việc hắn chán ghét nàng.

Những việc đó vốn không nên để nàng chịu, trước kia hắn không biết thì thôi, hiện tại đã biết hắn không muốn nàng lại vì sai lầm của Lý Hà Hoa mà chịu ủy khuất.

Trương Thiết Sơn nhìn về phía người Ngô gia hỏi: "Vậy hiện tại các ngươi muốn thế nào? Ta nhớ là lúc trước Lý Hà Hoa đã bồi thường cho các ngươi ba lượng bạc coi như là chấm dứt rồi mà?"
Lý Hà Hoa nghe được lời này của Trương Thiết Sơn, trong lòng đột nhiên có cân nhắc, cũng đoán được Ngô gia đây là lại muốn đến đòi thêm tiền, liền nói: "Đúng vậy, lúc trước ta đã đưa các ngươi ba tượng bạc, việc này đã xong rồi vì sao hiện tại còn lôi ra? Chẳng lẽ các ngươi muốn lật lọng?"

Khóe miệng Ngô Phương thị giật giật, ngữ khí không tốt: "Trời, ngươi còn không biết xấu hổ nói như vậy ư, ngươi hủy hoại cả đời nữ nhi ta, làm cả đời nàng không thể gả cho ai, ngươi chỉ bồi thường ba lượng bạc, ngươi cảm thấy ba lượng bạc đủ bồi thường cả đời của nữ nhi ta sao? Lúc trước chúng ta là thấy ngươi thật sự không có tiền mới không thể không tính, nhưng hiện tại việc buôn bán của ngươi tốt như vậy, trong tay cũng có không ít tiền, chẳng lẽ không nên bồi thường nhiều một chút cho chúng ta sao? Tự ngươi nhìn lại lương tâm ngươi mà xem, yêu cầu của chúng ta quá đáng hay không?"
Nói thật nếu từ khách quan mà nói, hủy hoại dung mạo một nữ nhân, ba tượng bạc quả thật không đủ, bồi nhiều một chút cũng không có gì, nhưng người Ngô gia rõ ràng là cố ý tới tìm nàng gây phiền toái, không muốn để nàng sống tốt thôi.

Nếu lúc trước đã đưa ba lượng bạc, người Ngô gia đến nay cũng không đòi tiền nữa, việc này hẳn là đã tính toán xong rồi, nhưng hiện tại lại đòi tiền, đạo lý này cũng không thể nào nói nổi, chẳng lẽ bởi vì hiện tại nàng kiếm được tiền thì phải bồi thường nhiều thêm một chút.

Như vậy sau này nàng kiếm được càng nhiều tiền hơn, có phải vẫn phải bồi thường nhiều thêm không?

Theo bộ dạng người Ngô gia mà nói không chừng thật đúng là sẽ có chuyện này.

Nhưng nếu không đưa, người Ngô gia không chừng mỗi ngày đều đến đây náo loạn, đến lúc đó cả ngày trôi qua không yên ổn. Nếu náo loạn đến nàng không buôn bán được, vậy nàng sẽ không có cách nào kiếm tiền.
Lý Hà Hoa cảm thấy rất khó xử, việc lần này nàng rốt cuộc lại phải bồi thường. Thế nhưng lúc nguyên chủ bồi thường bạc có lập khế ước để giải quyết xong chuyện này không? hay là kiên quyết coi tiền như rác cho không số bạc đó rồi?