Mới ngắn ngủi ba ngày mà Trương Thiết Sơn đã kiếm được ba lượng bạc, đây nhất định là săn thú có được, cần phải kiếm nhiều như vậy thì hắn phải bắt được bao nhiêu con mồi chứ?

Cho dù nàng không biết săn thú cụ thể ra sao, nhưng cũng biết số lượng nhất định không ít, vất vả không cần nói rồi.

Người này điên rồi sao? Nàng đã lặp đi lặp lại nhiều lần cự tuyệt như vậy, chẳng lẽ hắn ngốc ư? Không được, tiền này phải nhân lúc còn sớm trả lại cho hắn.

Lý Hà Hoa nhìn về phía Cố Chi Cẩn hỏi: "Phu tử, phụ thân Thư Lâm tới còn nói gì không?"

Cố Chi Cẩn lắc đầu đáp: "Cũng không nói gì, chỉ nói chuyện với mình Thư Lâm một túc, khoảng nửa khắc là đi rồi, cũng không nói gì khác."

Chỉ là ánh mắt của đối phương quả thực không thích hợp, hình như có chút địch ý


Lý Hà Hoa gật gật đầu, sau khi suy tư một lúc nói: "Phụ tử, có thể phiền người giúp ta một chút không, sau này nếu phụ thân Thư Lâm lại đến, phiền người nói với hắn một tiếng, nói là tiểu hài tử dễ làm mất tiền, bảo hắn không nên đưa nữa."

Cố Chi Cẩn có chút khó xử, nhưng nghĩ ngợi một lúc vẫn đáp ứng: "Vậy được rồi, ta sẽ nói, nhưng về phần hắn có nghe hay không thì...."

Lý Hà Hoa nhớ tới tính tình Trương Thiết Sơn cũng bất đắc dĩ, phỏng chừng cho dù Cố phu tử nói gãy lưỡi hắn cũng sẽ không nghe, việc hắn muốn làm hình như đều nhất định làm cho được.

"Phu tử, nhờ ngài nói một tiếng là được, hắn không nghe thì thôi vậy."

Cố Chi Cẩn gật gật đầu. Sau khi nói xong Lý Hà Hoa cùng Thư Lâm cáo từ thúc cháu hai người, quay đầu về nhà.

Hai thúc cháu nhìn theo đôi mẫu tử đi xa cho đến khi không thấy nữa, Cố Chi Cẩn mới mang theo Cố Cẩm Chiêu về hậu viện. Cố Cẩm Chiêu cầm gói giấy dầu thơm ngào ngạt, nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ cầm một cái bánh su kem ra ăn, bánh vào miệng vừa thơm vừa ngọt, ăn ngon đến nỗi đôi mắt híp thành một đường, nhóc con này ăn xong một cái nhịn không được liếm liếm môi, dư vị vô cùng tuyệt.


Ăn quá ngon đi!

Cố Cẩm Chiêu nghĩ nghĩ, nhịn đau lấy ra một cái đưa cho Cố Chi Cẩn: "Nhị thúc, cho người nếm thử một cái."

Cố Chị Cẩn rũ mắt nhìn chất nhi nhà mình, lại nhìn vật nhỏ hình tròn màu vàng tươi

kia, vốn định cự tuyệt nhưng cuối cùng cũng nhận lấy đưa vào miệng, tư vị mềm mại thơm ngọt. "Thúc, ăn ngon không?" Cố Cẩm Chiêu hỏi.

Cố Chi Cẩn nhàn nhạt "Ừ" một tiếng. Quả thật ăn rất ngon, tất cả những món nàng làm thì không cái nào không ngon.

Cố Cẩm Chiêu đắc ý nói: "Đó là đương nhiên, nương Thư Lâm làm có thể không ngon sao." Nói xong nhóc con này đột nhiên thở dài. Cho dù biết chất nhi nhà mình nhất định lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì đó, nhưng Cố Chi Cẩn vẫn nể tình hỏi: "Con lại làm sao vậy? Làm sao mà thở dài?"

Cố Cẩm Chiêu bất đắc dĩ lắc lắc đầu nhỏ, thở dài nói: "Haizzz, nương Thư Lâm sao mà tốt như vậy, đáng tiếc ta không có."


Cho dù biết tiểu gia hỏa này cố ý thở dài cho hắn nghe, nhưng trái tim Cố Chi Cẩn vẫn co rút lại, một chút thương tiếc nhàn nhạt trỗi dậy.

Từ nhỏ chất nhi không có song thân, lớn lên cùng hắn và phụ mẫu, cho dù người trong nhà thương hắn nhưng vẫn không bù được với tình thương của thân sinh phụ mẫu.

Cố Chi Cẩn sờ sờ đầu nhỏ chất nhi nhà mình, vừa định an ủi tiểu gia hỏa một chút, ai ngờ nhóc con liền đổi đề tài: "Nhị thúc, phụ mẫu Thư Lâm không sống cùng nhau phải không? Nương Thư Lâm có phải bị phụ thân Thư Lâm hưu không?"

Chân mày Cố Chi Cẩn nhăn tại, trách cứ nói: "Con nói chuyện này làm gì! Lời này không thể tùy tiện nói bậy có biết không?"

Cố Cẩm Chiêu mếu máo: "Ta biết chứ, ta chỉ nói với thúc thôi, kỳ thật ta biết rõ, nương Thư Lâm chính là bị hưu, cùng phụ thân Thư Lâm không phải là phu thê phải không? Haizz, không hiểu vì sao, nương Thư Lâm tốt như vậy, phụ thân Thư Lâm làm sao tại bỏ nương Thư Lâm chứ? Nếu là ta nhất định rất luyến tiếc."