Thư Lâm nghi hoặc chớp chớp mắt, tuy rằng không hiểu vì sao, nhưng nghe nương nói vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Lý Hà Hoa hôn hôn đầu hắn, để hắn đến phòng vẽ tranh chơi, nàng đi phòng bếp cùng Tạ tẩu tử chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Ngày hôm sau, Lý Hà Hoa vẫn đem túi tiền bên người như cũ, nhưng vẫn không chờ được Trương Thiết Sơn, Thư Lâm tan học trên người cũng không có tiền, Trương Thiết Sơn cũng không đi học quán tìm Thư Lâm nữa.

Lý Hà Hoa đành phải tiếp tục chờ, kết quả ba ngày sau, Thư Lâm lại lần nữa lấy ra mấy khối bạc vụn đưa cho Lý Hà Hoa.

Lý Hà Hoa che trán, bất đắc dĩ chỉ chỉ mũi nhỏ của Thư Lâm: "Hôm nay có phải phụ thân tại đến tìm Thư Lâm không?"

Thư Lâm gật gật đầu, từ trong rương nhỏ đựng sách lấy ra một con hổ bông đưa cho Lý Hà Hoa xem.

Lý Hà Hoa hỏi: "Đây là phụ thân mang cho con phải không?"


Thư Lâm lại gật gật đầu lần nữa, đem hổ bông đặt bên mặt cọ cọ, bộ dáng có vẻ rất thích.

Lý Hà Hoa ôm tiểu hài tử trong lòng, hỏi: "Nương không phải đã nói con không được lấy tiền của phụ thân sao? Làm sao lại nhận rồi?"

Thư Lâm chớp chớp đôi mắt, lộ ra một chút buồn rầu.

Lý Hà Hoa đã hiểu, Thư Lâm nhất định lắc đầu cự tuyệt nhưng Trương Thiết Sơn vẫn đưa, hắn cố chấp như thế nào nàng đã gặp qua, dù một người lớn như nàng cũng không có cách nào với hắn, một tiểu hài tử như Thư Lâm làm sao đối phó được.

Lý Hà Hoa không có cách nào, đành phải đem bạc lần nữa để vào túi tiền. Lại qua mấy ngày, Lý Hà Hoa lại lần nữa nhận tiền từ tay Thư Lâm, lúc này nàng đã bình tĩnh chứ không còn thấp thỏm như mấy lần trước đó, xem như nàng đã nhìn ra Trương Thiết Sơn này chính là chuẩn bị tích góp tiền mấy ngày thì đưa đến cho nàng, nhân tiện thăm nhi tử của mình.


Nhưng phảng phất như hắn muốn tránh nàng, thời gian tới không cố định, có đôi khi ba ngày, đôi khi hai ngày, đôi lúc giữa trưa, đôi lúc buổi sáng làm Lý Hà Hoa hoàn toàn không tìm ra được quy luật, cuối cùng thành ra nàng vẫn không tìm được hắn, cũng không trả tiền được.

Lý Hà Hoa cảm thấy Trương Thiết Sơn thật sự rất vô lại, làm người khác tức muốn dậm chân.

Nàng thật sự không có cách nào với hắn, cũng không thể cố ý chạy đến Trương gia đưa tiền cho hắn, đến lúc đó còn không biết Trương Lâm thị sẽ nói gì đâu. Được rồi, nàng tạm thời như ngân hàng đi, nhận của Trương Thiết Sơn bao nhiêu thì về sau trả lại toàn bộ cho hắn.

Dù sao nàng cũng sẽ không dùng một phân tiền của hắn. Nàng muốn dựa vào nỗ lực của bản thân để tích góp tiền mua cửa hàng.

Vì muốn kiếm thêm tiền, Lý Hà Hoa dự tính làm thêm mấy loại điểm tâm, nhưng sẽ không để trong rổ, mà định đóng kệ chuyên dùng để trưng điểm tâm. Trên kệ trưng đủ loại điểm tâm, nhìn vô là có thể thấy ngay, so với để trong rổ càng đẹp mắt, cũng hấp dẫn người hơn.


Lý Hà Hoa vẽ sơ đồ kệ điểm tâm, nhờ Tào tứ muội mang về cho Triệu thợ mộc xem, nhờ hắn đánh một cái kệ.

Những điểm tâm mới thêm vào Lý Hà Hoa cũng nghĩ kỹ rồi, thêm su kem, bánh củ mài cùng bánh móng ngựa da giòn.

---------------------------------

Tốc độ của thợ mộc Triệu rất nhanh, chỉ mới hai ngày đã đem kệ để điểm tâm mà Lý Hà Hoa muốn làm xong, giống với yêu cầu của nàng như đúc.

Làm xong kệ điểm tâm, buổi tối hôm trước Lý Hà Hoa đã xuống tay làm thêm ba loại điểm tâm mới, mỗi koại làm hai mươi khối, cùng với những điểm tâm khác đặt trên kệ, không dùng rổ giống lúc trước nữa.

Kệ điểm tâm cao bằng một người, chia làm hai, nửa dưới là ngăn tủ, bên trong có thể để đồ dùng các loại, nửa trên dùng để bày điểm tâm, tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng có thể bày hai loại điểm tâm, từng khối điểm tâm không cần để chồng tên nhau nữa mà và từng khối từng khối để ở trên kệ, nhìn qua càng đẹp, khiến cho người khác thèm ăn.