Không chừng ông ấy sẽ cười mắng nàng một tiếng, sau đó ủng hộ nàng.

Hiện tại nếu là đồ đệ của mình thì cái gì nên nói cũng phải nói trước, Lý Hà Hoa nói: "Làm đồ đệ ta cần phải tuân thủ một ít quy củ, ta nói trước cùng các ngươi. Đầu tiên, những thứ ta dạy các ngươi trừ khi ta đồng ý nếu không không thể dạy cho người khác, thứ hai là ở chỗ ta làm việc phải hảo hảo nghiêm túc làm, nếu không muốn ở chỗ ta làm nữa thì phải nói trước một tháng, không thể tới ngày nghỉ mới nói. Cuối cùng là không thể ở chỗ này của ta đồng thời còn làm việc cho người khác, những điều này có thể làm được không?"

Tiểu Thanh cùng Tiểu Hồng không nghĩ ngợi liền gật đầu: "Sư phó, người yên tâm đi, điều người nói chúng ta nhất định đều làm được. Nếu không được thì tùy người xử trí."


Lý Hà Hoa: "Các ngươi có thể làm được thì tốt, ta sẽ nói với các ngươi dự định của ta dành cho các ngươi sau này, sau này cả ngày các người đều theo sau ta, trước mắt là giai đoạn học tập cho nên một ngày ta cho mỗi người các ngươi mười văn tiền công, chờ sau này các ngươi có thể xuất sư thì tiền công sẽ không chỉ chừng này."

Đãi ngộ như vậy đối với học đồ mà nói quả thật là chỉ gặp chứ không thể cầu, huynh muội Chu Thanh Chu Hồng cảm thấy có thể được người có trù nghệ lợi hại như vậy dạy bọn họ chính là đại vận, bây giờ còn có tiền công, học đồ của người khác đã không có tiền công lại còn thường thường phải hiếu kính sư phó.

Hai người quả thật cảm thấy mình đang nằm mơ, mơ mơ hồ hồ, không thể tin chuyện tốt như vậy thật sự rơi xuống người mình.


Như vậy mà còn không nghiêm túc làm, vậy không phải là đầu óc có vấn đề hay sao?

Thấy thái độ kiên định của hai đứa nhỏ như vậy, Lý Hà Hoa cũng xem chúng như người nhà mà đối đãi, liền hỏi thăm tình huống trong nhà chúng, biết được phụ thân hai người ngoài ý muốn qua đời, người một nhà bất đắc dĩ dọn về nhà cũ trên trấn ở. Kết quả không bao lâu, mẫu thân cũng chịu khổ không nổi liền lấy số tiền cuối cùng trong nhà mà tái giá, chỉ để lại hai huynh muội số khổ bọn họ chống đỡ qua ngày không ai quản.

Lý Hà Hoa thương tiếc sờ sờ đầu hai đứa nhỏ "Vậy về sau các ngươi gặp chuyện gì có thể đến tìm sư phó, cũng có thể xem nơi này như nhà mình. Về sau không cần ở nhà tự nấu cơm nữa, một ngày ba bữa đều ăn cùng sư phó, sư phó cũng không thiếu chén cơm cho các ngươi."


Đôi mắt Chu Thanh và Chu Hồng không tự chủ được đỏ lên.

Nếu đã quyết định, trưa hôm đó Lý Hà Hoa liền để huynh muội hai người xuống bếp, theo nàng cùng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn và điểm tâm bán ngày mai.

Tiểu Hồng ở bên cạnh nàng vừa nhìn vừa học làm điểm tâm, mà Tiểu Thanh học nhào bột cùng làm các loại nhân. Lý Hà Hoa đem bí quyết làm các món này nhất nhất nói hết cho bọn họ, sau khi nói xong để bọn họ tự tay động thủ thử một lần, có chỗ nào không đúng nàng sẽ chỉ ra, vì thế hai người xem một hồi cũng coi như đã chính thức học tập.

Chờ tới lúc Thư Lâm tan học, Lý Hà Hoa để hai người đến hỗ trợ Tạ tẩu tử, nàng đến học quán đón Thư Lâm về nhà.

Tiểu hài tử vẫn là liếc mắt một cái đã thấy nàng đang chờ ngoài cửa, lập tức buông tay đang nắm Cố phu tử, chân ngắn chạy về phía nàng. Kết quả chạy một nửa mới nhớ tới mình lại quên hành lễ cáo biệt với phu tử, lập tức phanh lại làm thân thể nhỏ khẽ lắc lư, thình lình một cái liền té ngã.
Lý Hà Hoa hoảng sợ, lập tức đi đến chỗ tiểu hài tử, Cố Chi Cẩn lại trước một bước đem nhóc con kia đỡ lên.

Lý Hà Hoa vội vàng hỏi: "Thư Lâm, sao rồi? Có té bị thương không?"

Cố Chi Cần kiểm tra qua một lần thấy không sao, yên tâm giao tiểu hài tử cho nàng: "Không việc gì, không bị thương, đừng lo lắng."