Lý Hà Hoa: "Hiện tại phải xin cho Thư Lâm nghỉ mấy ngày, cụ thể mấy ngày thì chưa xác định được, phiền phu tử đồng ý cho Thư Lâm nghỉ phép."

Cố Chi Cẩn nhíu mày, lo lắng nói: "Không có việc gì chứ? Có cần hỗ trợ gì không?"

Lý Hà Hoa lắc đầu: "Cảm ơn phu tử, tạm thời không có gì cần hỗ trợ."

Nghe Lý Hà Hoa nói như vậy, Cố Chi Cẩn không nói gì nữa, mang Thư Lâm đang ngồi sau bàn học đi ra.

Lý Hà Hoa cũng không kịp nói thêm nữa, ôm Thư Lâm vội vàng ra khỏi học quán, lên xe bò La Nhị mượn chạy về thôn.

Thư Lâm thấy sắc mặt Lý Hà Hoa không tốt, mày nhỏ lo lắng nhăn lại, duỗi tay kéo kéo ống tay áo nàng, không tiếng động hỏi mẫu thân làm sao vậy.

Lý Hà Hoa vỗ vỗ lưng hắn, nói: "Thư Lâm, bây giờ nương muốn nói với con một việc, nhưng con không được sợ hãi nha. Phụ thân con sinh bệnh, muốn gặp Thư Lâm cho nên bây giờ chúng ta đi thăm phụ thân, Thư Lâm đến thì phụ thân sẽ tốt lên."


Nghe nói đi gặp Trương Thiết Sơn, tiểu hài tử hiển nhiên là cao hứng, tuy hắn cũng rất nhớ phụ thân, nhưng nghe phụ thân bệnh liền lo lắng, tay nhỏ gắt gao nắm quần áo Lý Hà Hoa không buông.

Lý Hà Hoa cũng chỉ có thể giải thích như vậy với hài tử, bởi vì hiện tại ngay cả nàng cũng không biết sao lại như vậy.

Thừa dịp trên đường đi, lúc này Lý Hà Hoa mới có thời gian rảnh hỏi La Nhị: "Rốt cuộc Trương Thiết Sơn bị sao vậy?"

La Nhị thở dài nói: "Mấy hôm trước Thiết Sơn lên núi săn thú, kết quả ba ngày cũng chưa về, thẩm sốt ruột nhờ chúng ta tìm.

Kết quả chúng ta tìm được hắn ở trên núi, khi đó cả người hắn toàn là máu, ngã trên đất hôn mê bất tỉnh. Bên cạnh còn có một con hổ đã chết."

"Cái gì? Hổ ư?" Lý Hà Hoa sợ hãi kêu lên.

La Nhị gật gật đầu: "Chính là hổ, Thiết Sơn vậy mà đi sâu vào núi săn hổ."


Nói xong La Nhị liền tức giận: "Ngươi nói có phải hắn điên rồi không, dám đi sâu vào trong núi săn thú, lại còn to gan lớn mật săn hổ. Hổ có thể săn sao, rất nhiều thợ săn đã bị dã thú này ăn thịt. Trước kia hắn cũng không đi vào sâu như vậy, cũng không gặp những dã thú như vầy, lúc này không biết sao đột nhiên lại nổi điên." Hổ ..... săn hổ .... Trương Thiết Sơn vậy mà đi săn hổ.

Sắc mặt Lý Hà Hoa trắng bệch, lòng cũng thắt lại.

La Nhị tuy rằng rất không thích Lý Hà Hoa, nhưng bây giờ hắn quá lo lắng cho Trương Thiết Sơn, rất muốn có người nghe hắn phát tiết những đè nén trong lòng, cho nên mặc kệ trước kia có chán ghét Lý Hà Hoa bao nhiêu, chỉ một mực lo nói: "Lúc chúng ta tìm được hắn, máu chảy đầy đất, sắc mặt trắng bệch, mỗi chỗ trên người đều là vết thương rỉ máu, cả người như một huyết nhân, mọi người đều nói không qua khỏi, tìm đại phu giỏi bốc thuốc tốt, nhưng dùng một đống lớn mà người cũng không tỉnh, đại phu nói nếu mấy ngày này Thiết Sơn vẫn không tỉnh lại thì nên chuẩn bị hậu sự đi thôi."


Kể lể một hồi hốc mắt La Nhị đỏ lên, đến nay hắn không cách nào chấp nhận được sự thật hảo huynh đệ cùng mình lớn lên sắp không được rồi.

Lý Hà Hoa không tin: "Các ngươi đã thỉnh đại phu giỏi chưa? Có phải y thuật đại phu đó không tốt không?"

La Nhị che lại thái dương gian nan nói: "Chúng ta thỉnh đại phu tốt nhất trấn trên đến xem qua, còn suốt đêm đi thỉnh đại phu trong thành, đều nói... đều nói đã tận lực. Hiện tại đại phu dùng nhân sâm giữ mệnh Thiết Sơn, nhưng mà đại phu nói tỉnh hay không thì hoàn toàn phải dựa vào Thiết Sơn, bọn họ cũng không có cách nào."

Âm thanh vù vù vang bên tai Lý Hà Hoa, nàng đương nhiên biết người bị thương không ăn không uống thì kiên trì không được mấy ngày, cho dù có nhân sâm cũng kiên trì không được bao lâu, thời này không có dịch dinh dưỡng, không có y thuật tiên tiến, không có cách nào duy trì người vẫn luôn hôn mê.