Từ trên trung y của Trương Thiết Sơn có thể nhìn thấy toàn bộ thân trên hắn đều bị băng bó, vải trắng băng bó còn lộ ra vết máu.

Lý Hà Hoa không tin nam nhân đang khoẻ mạnh như núi kia giờ phút này tại yếu ớt như thế.

Trương Lâm thị khóc ngất đi rất nhiều lần, giờ này đang được người khuyên trở về phòng nằm nghỉ, chỉ là bà chết sống không muốn, gắt gao nắm lấy đầu giường không đi.

Trương Thanh Sơn ôm đầu ngồi xổm ở góc tường, cả người vùi lấp trong bi thương.

Hai người đối với việc Lý Hà Hoa đến đã không còn sức lực trách cứ.

Chỉ có những người cùng thôn sắc mặt nhìn nàng rất kỳ lạ, nhưng mà hiện tại nàng cái gì cũng không thèm để ý.

Lý Hà Hoa dùng hết sức lực ôm Thư Lâm đi từng bước một đến mép giường, đi đến bên người nam nhân mà giờ phút này thoạt nhìn vừa chạm vào là sẽ tan biến, cho đến khi đến trước giường mới ngừng lại không chớp mắt nhìn hắn.


Lý Hà Hoa buông Thư Lâm trong lòng ra, đặt hắn lên giường.

Thư Lâm bò quỳ lên hai bước đến trước mặt Trương Thiết Sơn, vươn tay nhỏ sờ mặt Trương Thiết Sơn, nhẹ nhàng như sợ phụ thân sẽ biến mất, vuốt vuốt một túc đôi mắt tại đỏ lên, nước mắt tí tách rơi ra, không tiếng động khóc.

Tuy nhóc con không hiểu phụ thân hắn đang bị làm sao, nhưng có thể nhạy bén cảm giác được phụ thân của nhóc sinh bệnh rất nghiêm trọng. Cho nên trong lòng nhóc rất khổ sở.

Trương Lâm thị thấy tôn tử trở lại, đột nhiên phục hồi sức lực một tay ôm Thư Lâm vào lòng khóc rống: "Thư Lâm, Thư Lâm, con mau gọi phụ thân con đi, con gọi hắn, kêu hắn đừng đi, đừng bỏ rơi chúng ta, con nhanh gọi phụ thân con trở về đi.

Thư Lâm giãy dụa từ trong lòng Trương Lâm thị muốn thoát ra, duỗi tay hướng về phía Trương Thiết Sơn.


Nhóc muốn phụ thân cơ ..... Tầm mắt Lý Hà Hoa từ trên mặt Trương Thiết Sơn dời đi, cảnh tượng trước mắt làm lòng nàng khó chịu.

Trương Thiết Sơn, làm sao ngươi lại ngốc như vậy? Ngươi muốn ta khó chịu cả đời sao? Ngươi tỉnh lại đi đừng nằm nữa.

Cuối cùng vẫn là La Nhị nhìn không được nữa, đi lên ôm Thư Lâm từ trong lòng Trương Lâm thị ra, để nhóc con bên cạnh Trương Thiết Sơn, sau đó nói với Trương Lâm thị: "Thẩm, để Thư Lâm ở với phụ thân hắn một lúc, nói không chừng Thiết Sơn sẽ tỉnh đấy, người cũng mệt mỏi nhiều ngày vậy rồi, đi nghỉ một lúc đi. Người lớn tuổi rồi nếu tổn hại thân mình, Thiết Sơn tỉnh lại người cũng không thể chiếu cố hắn được không phải sao?"

Mọi người xung quanh sôi nổi phụ họa khuyên Trương Lâm thị đi nghỉ ngơi, nói Trương Thiết Sơn nhất định sẽ tỉnh, kêu bà điều dưỡng thân thể lại để chiếu cố Trương Thiết Sơn.


Trương Lâm thị được mọi người khuyên bảo cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng, được người khác đỡ dậy, lúc đi thấy Lý Hà Hoa cũng làm lơ không nói gì.

Thái độ Trương Lâm thị như vậy ngược lại khiến Lý Hà Hoa nhẹ nhàng thở ra. La Nhị lại đem bảy dì tám cô trong phòng nhất nhất thỉnh ra ngoài, cuối cùng đến cả Trương Thanh Sơn cũng bị kéo ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Lý Hà Hoa cùng Thư Lâm.

Vốn dĩ La Nhị không muốn làm vậy, chỉ là trải qua việc Trương Thiết Sơn kêu hắn vụиɠ ŧяộʍ đem tiền bán hổ đưa cho Lý Hà Hoa, còn muốn để Lý Hà Hoa tới gặp hắn lần cuối, trong lòng La Nhị đã rõ ý tứ huynh đệ nhà mình, cho nên hắn muốn để huynh đệ không tiếc nuối, đồng thời cũng ôm mong đợi, hy vọng Lý Hà Hoa cùng Thư Lâm có thể đánh thức huynh đệ mình.

Nói không chừng có thể đấy? Nếu Thiết Sơn luyến tiếc mẫu tử hai người thì sẽ không muốn đi theo hắc bạch vô thường phải không? La Nhị đem cửa phòng đóng lại từ bên ngoài, mang băng ghế đến ngồi thủ ở cửa, không để người khác quấy rầy.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, Lý Hà Hoa dụi dụi mắt, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống vươn tay nắm bàn tay của nam nhân trên giường.

Tay sao lại lạnh như vậy .....