Dù sao bây giờ cũng không ai nghe được, có thể không chút kiêng kỵ một lần.

"Ngươi biết không, ta cho rằng ta cự tuyệt ngươi vài lần ngươi sẽ từ bỏ, mấy ngày liền ngươi không tới tìm ta, cũng không đi thăm Thư Lâm, ta nghĩ ngươi đã từ bỏ rồi, ai ngờ ngươi lại ngốc như vậy. Vì để ta mua tửu lâu đến nguy hiểm cũng không để ý, hổ cũng dám săn."

"Ngươi có biết việc này có bao nhiêu nguy hiểm không? Vì ta- một người vẫn tuôn cự tuyệt ngươi, có đáng để ngươi đến cả mạng mình cũng vứt bỏ không? Trước kia ta cho rằng ngươi là một người thông minh trầm ổn, bây giờ ta mới biết được ngươi ngốc như vậy."

Lý Hà Hoa hít hít mũi, chôn mặt vào lòng bàn tay Trương Thiết Sơn, không tiếng động rơi lệ.

"Thương Thiết Sơn, kỳ thật ta không có nhẫn tâm được như vậy, ngươi đối xử tốt với ta, trong lòng ta đều nhớ rõ. Ngươi biết không, trước kia ta luôn muốn tìm một bạn trai soái ca cao lớn uy mãnh, có thể dễ dàng nhấc bổng ta, bởi vì như vậy nên những bằng hữu của ta đều trêu chọc ta, nói nội tâm ta là một tiểu công chúa, nhưng ta chỉ thích nam nhân như vậy. Kết quả còn chưa tìm được liền xuyên tới đây, cuộc sống bi thống liền bắt đầu, sau khi ta rốt cuộc cũng từ bỏ ý tưởng về người bạn trai cao lớn uy mãnh thì lại gặp ngươi, ngươi biết không lần đầu tiên gặp ngươi ta đã cảm thấy ngươi rất soái, có hương vị nam nhân. Nếu ở hiện đại ta nhất định đã sớm nhận lời ngươi rồi, chỉ là ở đây ta không dám."


"Ta và người nhát gan, cho dù ngươi moi tim móc phổi cho ta, lời ta nói tất cả ngươi đều có thể giải quyết, ta cũng không dám tin ngươi, lần lượt cự tuyệt ngươi."

Lúc này lòng bàn tay bị lệ nóng làm ướt, hòa tan một chút lạnh băng.

Lý Hà Hoa lẳng lặng vùi đầu xuống, cho đến một lúc lâu, lâu đến mức người khác tưởng rằng nàng đã ngủ rồi thì mới ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt của nam nhân hỏi: "Trương Thiết Sơn, ngươi biết ta không phải nàng nhưng ngươi biết tên thật của ta là gì không? Nhất định ngươi không biết, nếu ngươi có thể tỉnh tại ta sẽ nói cho ngươi biết tên thật của ta và cả nhũ danh nữa được không?"

Nói xong, Lý Hà Hoa mong đợi nhìn hắn, hy vọng hắn thật sự tỉnh lại.

Đáng tiếc nam nhân trên giường nhất quyết không mở mắt.

Mắt Lý Hà Hoa ngập tràn thất vọng, cố gắng cười cười nói: "Xem ra ta không nói cho ngươi tên thật của ta ngươi sẽ không tỉnh đúng không? Được rồi, nể tình ngươi là người bệnh ta sẽ nói trước cho ngươi, chờ ngươi biết rồi thì ngươi tỉnh lại đi. Kỳ thật tên thật của ta là Lý Hà Hoa, từ Hà trong hà cớ, Hoa trong tài hoa, có phải có chút quê mùa không?"


"Mọi người đều nói tên của ta quá quê nhưng mà không còn cách nào, đây là tên ông nội ta đặt, lão nhân gia thích dùng mấy chữ quốc hoặc hoa để đặt tên, nên tên của ta cứ thế mà có. Nhưng mà người nhà ta đều gọi nhũ danh của ta, nhũ danh của ta là Cao Cao, bởi vì từ nhỏ ta đã thích ăn cao cao, tiếng nói đầu tiên ta kêu chính là cao cao, cho nên từ đó liền kêu ta là Cao Cao, có phải rất buồn cười không?"

Nhưng mà nam nhân trên giường cũng không cười, gương mặt vẫn tĩnh lặng như cũ.

Lý Hà Hoa thu lại nụ cười, một cảm giác vô lực từ sâu trong lòng truyền tới.

Nếu lần này Trương Thiết Sơn thật sự qua không khỏi, cứ như vậy mà chết đi thì làm sao bây giờ?

Chỉ cần tưởng tượng đến đó tâm nàng liền khó chịu đến hít thở cũng khó khăn. Nàng thật sự không cách nào tưởng tượng người này thật sự cứ như vậy mà chết đi. Khi đó nàng còn có thể như bây giờ làm như không có việc gì mà tiếp tục sống sao?


Không, không có khả năng.

Nàng thật sự mong muốn hắn có thể lập tức tỉnh lại.

Giờ khắc này so với sinh mệnh của hắn, nàng cảm thấy hết thảy những lo lắng băn khoăn của mình lúc trước đều không đáng nhắc tới.