Trương Thiết Sơn mím môi không nói gì.

Lý Hà Hoa đột nhiên tức giận: "Sao ngươi ngốc như vậy? Hổ có thể tùy tiện săn được sao? Ta đã cự tuyệt ngươi ngươi chẳng những không buông tay, còn vì ta mà đi săn hổ, ngươi làm gì đều không nhìn xem có đáng giá hay không sao?"

"Đáng giá!" Trương Thiết Sơn trả lời như chém định chặt sắt, đánh gãy lời Lý Hà Hoa định nói.

Lý Hà Hoa hơi há miệng, tai nóng lên, trên mặt cũng cảm thấy nóng bừng.

Trương Thiết Sơn nghiêm túc nhìn vào mắt Lý Hà Hoa: "Vì nàng, tất cả đều đáng giá. Nàng muốn mở tửu lâu ta sẽ giúp nàng mở, ta sẽ không hạn chế tự do của nàng, sẽ chỉ ở phía sau nhìn nàng, ta muốn cho nàng biết, ở bên ta không đáng sợ như nàng nghĩ."

Lý Hà Hoa không chịu nổi ánh mắt hắn, cúi đầu không muốn để người khác nhìn thấy cảm xúc của mình lúc này.


Nhưng lúc này đây chỉ có nàng biết nội tâm của nàng không bình tĩnh như trên mặt.

Trương Thiết Sơn thấy nàng cúi đầu lảng tránh, cũng sợ chọc nàng nóng nảy, nuốt xuống lời định nói mà lảng sang chuyện khác: "Ta đã nhờ La Nhị bán hổ giúp, hẳn là có thể mua tửu lâu kia rồi."

Lý Hà Hoa ngẩng đầu, khẽ cau mày: "Ta không mua tửu lâu, tiền này để ngươi dùng đi."

Trương Thiết Sơn mím môi, nhéo nhéo bàn tay đang nắm: "Tiền này chính là kiếm vì nàng, ta đã nhờ La Nhị đi tìm ông chủ của tửu lâu kia mua rồi."

Lý Hà Hoa trừng mắt lên: "Ngươi ..." Lý Hà Hoa nói tiếng "Ngươi" nửa ngày cũng không biết nên nói tiếp thế nào, cuối cùng đành nói: "Nhiều ngày như vậy, tửu lâu của người ta không chừng đã sớm không còn nữa, ở đâu mà còn chờ ngươi tới mua, ngươi cũng đừng phí tâm tư nữa."


Trương Thiết Sơn lại cong lên khóe miệng: "Đừng lo lắng, ta đã sớm nói chuyện với ông chủ kia, ta cho hắn một đôi gà rừng, còn đáp ứng cho hắn thêm mười lượng bạc, lão bản kia đáp ứng giúp ta giữ lại một tháng mới bán."

Lý Hà Hoa nghe vậy liền mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nhìn Trương Thiết Sơn.

--------------------------------------------------------

Vào buổi đêm, thời điểm La Nhị xuất hiện lần nữa, quả nhiên mang về khế ước tửu lâu kia, hắn đưa cho Trương Thiết Sơn, mà Trương Thiết Sơn nhìn cũng không nhìn đã đưa cho Lý Hà Hoa. Lúc này Lý Hà Hoa mới hoàn toàn tin tưởng Trương Thiết Sơn thật sự đem tửu lâu kia mua cho nàng.

Lý Hà Hoa cầm khế ước nhà đất giống như cầm củ khoai lang bỏng, nàng một chút cũng không muốn nhận, bởi vì đây là tiền Trương Thiết Sơn liều mạng kiếm được, thật sự quá nặng, nàng nhận không nổi.


Lý Hà Hoa cự tuyệt: "Trương Thiết Sơn, ngươi bỏ tiền ra, tửu lâu là của ngươi, ta không cần."

Trương Thiết Sơn kéo tay nàng: "Khế ước này là viết tên nàng thì chính là của nàng, đồ của mình thì sao lại không cần?" Tay bị lôi kéo, Lý Hà Hoa muốn tránh thoát, ai ngờ lúc này hắn lại khẽ rên một tiếng, sợ tới mức nàng lập tức không dám động.

Khóe miệng Trương Thiết Sơn âm thầm nâng lên, nhẹ giọng nói: "Cao Cao, đừng cự tuyệt ta nữa được không?"

Lý Hà Hoa cả kinh, theo bản năng mở to mắt: "Ngươi ..... người gọi ta là gì?" Hắn làm sao biết nàng gọi là Cao Cao? Chẳng lē...

Nghĩ đến khả năng đó, trên mặt Lý Hà Hoa lập tức như bị thiêu cháy. Trong mắt Trương Thiết Sơn tràn đầy vui sướng, nói: "Ta gọi nàng là Cao Cao, đây không phải là nhũ danh của nàng sao?"

Cái này Lý Hà Hoa không muốn thừa nhận cũng không thể không thừa nhận, tối hôm qua Trương Thiết Sơn đã nghe thấy lời nói riêng tư của nàng.
A a a tại sao lại như vậy, nàng cho rằng người hôn mê sẽ không thật sự nghe thấy bên ngoài nói, cho nên tối hôm qua mới cái gì cũng dám nói, không nghĩ tới hắn đều nghe thấy hết. Vậy câu cuối cùng kia hắn cũng nghe thấy rồi ư?

Giờ phút này Lý Hà Hoa chỉ muốn lập tức rời khỏi đây trở về trấn trên thôi.

Cảm thấy bàn tay trong tay mình lại giãy giụa lần nữa, Trương Thiết Sơn cầm thật chặt không cho nàng tránh thoát: "Cao Cao, lời nàng nói ta đều nghe thấy, cho nên giờ ta đã tỉnh, nàng không thể tiếp tục trốn tránh ta nữa đâu."