Trương Thiết Sơn biết nàng không muốn ở cùng nương mình, hắn không muốn ủy khuất nàng thì đành phải để hai mẹ con nàng ở phòng Thanh Sơn.

Tuy rằng hắn cũng không quá nguyện ý, nhưng trước mắt đây là biện pháp tốt nhất, vì nàng nhất định sẽ không đồng ý ở lại phòng hắn.

Lý Hà Hoa nghĩ nghĩ liền gật đầu đáp ứng.

Trương Thiết Sơn gọi Trương Thanh Sơn tới nói với hắn việc đổi phòng, Trương Thanh Sơn liếc mắt nhìn Lý Hà Hoa một cái, bên trong chứa rất nhiều cảm xúc nhưng không nói gì, ngoan ngoãn làm theo lời Trương Thiết Sơn nói.

Lý Hà Hoa đem đồ mang theo toàn bộ để vào phòng Trương Thanh Sơn đang ở.

Sau khi dàn xếp xong Lý Hà Hoa vào bếp.

Nếu Trương Thiết Sơn muốn ăn món nàng làm, mà nàng cũng muốn báo đáp Trương Thiết Sơn một chút, thì chỉ có thể tận lực để hắn ăn ngon uống tốt.


Nhưng hiện tại Trương Thiết Sơn vừa tỉnh lại, không thích hợp ăn những món mặn, hay là nên ăn gì đó thanh đam trước.

Lý Hà Hoa liền nấu cháo gạo kê, suy nghĩ đến những người khác húp cháo không đủ no, lúc Lý Hà Hoa nấu cháo còn thuận tay làm một ít điểm tâm, làm một ít bánh chấm tương vừa hay có thể ăn cùng với cháo, như vậy cũng không đến mức ăn không no.

Làm xong cơm chiều Lý Hà Hoa không mở miệng gọi người khác, chỉ dùng một bồn sứ lớn dùng để đựng canh đựng một bồn cháo, sau đó múc một chén bánh chấm tương bưng đến phòng Trương Thiết Sơn. Đây là bữa tối của hai người Thương Thiết Sơn cùng Thư Lâm.

Trương Lâm thị cũng ở trong phòng, đang ngồi ở mép giường hỏi miệng vết thương của Trương Thiết Sơn như thế nào rồi, thấy Lý Hà Hoa tiến vào biểu tình hòa ái lập tức thu lại, sắc mặt có chút trầm nhưng cũng không nói gì.


Lý Hà Hoa cũng không cùng bà chào hỏi, chỉ nói: "Cơm chiều đã nấu xong, ta nấu cháo cùng bánh chấm tương, Trương Thiết Sơn ngươi vừa tỉnh nên bây giờ chỉ có thể ăn cháo."

Trương Thiết Sơn cười gật đầu, thấy Lý Hà Hoa bưng đồ tới liền duỗi tay nhận lấy. Trương Lâm thị vội vàng ngăn cản: "Thôi thôi người đừng nhúc nhích, sao ngươi thích động vậy."

Thấy bộ dáng Trương Thiết Sơn lo lắng cho Lý Hà Hoa, nội tâm Trương Lâm thị thập phần bất mãn. Nhưng vì nhi tử vẫn lấy một cái ghế lại thuận tiện cho Lý Hà Hoa đặt đồ trong tay xuống.

Lý Hà Hoa thấy Trương Lâm thị ở đây cũng không cần nàng quản Trương Thiết Sơn, liền vẫy tay với Thư Lâm. Thư Lâm thấy nương vẫy vẫy tay với hắn, lập tức bò lại, vài cái đã đến mép giường mở hai tay hướng Lý Hà Hoa muốn ôm.

Lý Hà Hoa ôm hắn vào lòng ngồi xuống băng ghế nhỏ ở mép giường, nói với Trương Thiết Sơn: "Ta đút Thư Lâm ăn cơm, ngươi cũng ăn đi."


Trương Lâm thị ở đây nhất định Trương Thiết Sơn sẽ ăn, cho nên Lý Hà Hoa cũng không lo lắng.

Trương Thiết Sơn nhìn Lý Hà Hoa múc một chén cháo, đút từng muỗng cho Thư Lâm, trong mắt hiện lên chút thất vọng, thật muốn nàng cũng đút cho mình ăn.

Trương Lâm thị không chú ý đến ánh mắt Trương Thiết Sơn, múc một muỗng trong chén cháo rồi thổi thổi, sau đó đưa đến bên miệng Trương Thiết Sơn: "Tới đây, ăn cháo."

Người lớn như vậy mà còn bị mẹ già đút cơm, Trương Thiết Sơn không chấp nhận được, vươn tay muốn nhận cái chén: "Nương, ta không cần đút, ta tự mình ăn được." Trương Lâm thị nghiêm lại sắc mặt: "Tự ăn cái gì mà tự ăn, ngươi bị thương nặng như vậy không thể động, ta bón cho ngươi, khi ngươi còn nhỏ không phải là ta đút ăn đến lớn sao."

Trương Thiết Sơn có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Lý Hà Hoa, thấy khóe miệng nàng cười trộm thì cũng nở nụ cười theo, rồi sau đó không phản kháng nữa mà há miệng ăn cháo.
Chờ sau khi ăn xong một chén cháo, Trương Thiết Sơn liền lắc đầu không ăn nữa. Trương Lâm thị nói: "Thiết Sơn, ngươi chỉ mới ăn có một chén cháo, quá ít, ăn thêm một chút đi." Ngày thường Trương Thiết Sơn đều phải ăn ba chén cơm.