Lý Hà Hoa đang định cùng Thư Lâm tắt nến ngủ, cửa phòng vang lên tiếng gõ, mở ra thì thấy Trương Lâm thị.

Lý Hà Hoa bất động thanh sắc hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

Trương Lâm thị chỉ liếc nhìn Lý Hà Hoa một cái, liền chuyển tầm mắt sang Thư Lâm ở trên giường đang tròn xoe đôi mắt nhìn hai người, lúc này mới có chút ý cười: "Thiết Sơn muốn Thư Lâm bồi hắn, ta tới đón Thư Lâm qua, đêm nay để cho hai phụ tử họ ngủ với nhau."

Lý Hà Hoa có chút kinh ngạc, Trương Thiết Sơn không phải ngủ cùng Trương Thanh Sơn sao?

Thêm Thư Lâm nữa có phải không đủ chỗ ngủ không? Nhưng mà nàng không trực tiếp hỏi, nếu Trương Thiết Sơn muốn ngủ cùng Thư Lâm, vậy để Thư Lâm sang ngủ một đêm đi, nàng gật gật đầu: "Người chờ một lát, ta gọi Thư Lâm."

Lý Hà Hoa đi trở về mép giường, ôm Thư Lâm từ trong chăn ra để trên đùi rồi nói với Thư Lâm: "Thư Lâm, đêm nay phụ thân muốn ngủ Thư Lâm đó, Thư Lâm đi bồi phụ thân được không?"


Đầu tiên Thư Lâm ngốc hai giây, chớp chớp mắt sau đó mày nhỏ không ai phát hiện nhẹ nhíu lại, trong mắt vừa vui vừa

không vui.

Đối với việc bầu bạn với phụ thân lúc phụ thân bệnh nhóc rất nguyện ý, nhưng mà nhóc không muốn xa nương đâu, nhóc vẫn muốn ngủ cùng nương, tay nhỏ Thư Lâm nắm quần áo Lý Hà Hoa, mặt chôn trong ngực nàng lưu luyến cọ cọ.

Lý Hà Hoa biết tiểu hài tử đây là luyến tiếc nàng, nhẹ vỗ vỗ dỗ hắn: "Được rồi được rồi, đừng luyến tiếc nương, chỉ một đêm thôi, phụ thân bệnh nên người rất đau, thấy Thư Lâm sẽ không đau, cho nên đêm nay Thư Lâm ở với phụ thân được không?"

Thư Lâm nghĩ nghĩ, kéo tay Lý Hà Hoa chỉ bên ngoài, ý bảo nàng đi cùng hắn.

Lý Hà Hoa niết niết mũi hắn: "Không được đâu, giường của phụ thân quá nhỏ chỉ có thể đủ cho phụ thân cùng con ngủ thôi, nương qua không có chỗ ngủ đâu, cho nên một mình Thư Lâm đi qua được không?" Thư Lâm chu miệng nhỏ, dù không cao hứng một hồi nhưng cuối cùng cũng gật đầu.


Lý Hà Hoa cười hôn trên trán hắn một cái khen thưởng: "Thư Lâm của chúng ta thật ngoan, mau đi đi, sáng mai sẽ gặp nương."

Nói xong nàng liền bế hắn đi ra cửa giao cho Trương Lâm thị. Trương Lâm thị nhận Thư Lâm, vỗ vỗ lưng tiểu tôn tử, không nói gì xoay người đi về phòng Trương Thiết Sơn, Thư Lâm từ trong ngực bà quay đầu, mắt trông mong nhìn Lý Hà Hoa, vươn tay nhỏ lắc lắc, ý bảo hẹn gặp lại nàng.

Lý Hà Hoa bị bộ dáng của hắn chọc cười, cũng lắc lắc tay theo hắn, tỏ vẻ hẹn gặp lại.

Chờ Thư Lâm vào phòng Trương Thiết Sơn, Lý Hà Hoa mới đóng cửa phòng lại, một mình nằm trên giường, lúc này mới có cơ hội thở dài. Nàng thật sự không nghĩ tới sẽ còn tới nơi này, lúc trước đi khỏi nơi này nàng còn tưởng rằng sau này ngoại trừ Thư Lâm sẽ không cùng những người khác ở Trương gia có bất kỳ quan hệ gì, ai ngờ hiện tại lại liên hệ sâu như vậy chứ.


Bộ dạng Trương Thiết Sơn bây giờ làm nàng thật sự không biết làm sao, ánh mắt hắn nhìn nàng giống như muốn đem nàng nuốt sống, đây là du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt, cho dù là nàng-một người không hiểu cảm tình cũng nhìn ra được, Trương Thiết Sơn căn bản không muốn che lấp.

Lý Hà Hoa lớn đến như vậy đây là lần đầu tiên bị nam nhân đối đãi như thế, nàng chỉ biết Trương Thiết Sơn thích nàng, nhưng không biết sẽ thích đến như vậy, thích đến mạng cũng có thể không cần, thích đến hận không thể lập tức chiếm cho riêng mình, cảm tình như vậy vượt qua tưởng tượng của nàng, cũng nặng đến mức làm nàng không dám thừa nhận. Nàng cũng thừa nhận nàng đối với Trương Thiết Sơn không phải không có cảm giác gì!