Hiện tại so với lúc trước ra sạp bán nhẹ nhàng hơn nhiều.

Trương Thiết Sơn khẽ hôn nhẹ lên mu bàn tay của Lý Hà Hoa: "Sau này ngủ trưa rồi hãy làm tiếp, nghỉ ngơi nhiều một chút."

Thấy nàng mỗi ngày đều bận không ngừng nghỉ hắn lại đau lòng, nữ nhân này cũng không biết đối xử tốt với bản thân một chút, để bản thân bận rộn như con quay, mấy ngày nay không cần bận rộn buôn bán mà nàng vẫn gầy, mắt sáng là có thể nhìn thấy nàng gầy đi một rất nhiều.

Hắn thật sự không hiểu sao nàng lại gầy nhiều như vậy, mặt chỉ lớn không bằng một bàn tay hắn, trước kia hắn cảm thấy béo khó coi, nhưng giờ hắn lại nhìn không quen nàng gầy, nữ nhân của mình gầy chứng tỏ bản thân không có bản lĩnh.

Trương Thiết Sơn sờ sờ gương mặt không còn tí thịt nào của Lý Hà Hoa nhíu mày: "Sau này không chỉ ngủ nhiều còn phải ăn nhiều một chút, nàng ăn quá ít, nàng nhìn nàng bây giờ gầy thành dạng gì rồi."


Lý Hà Hoa nghe vậy có chút cạn lời, nàng làm gì gầy đến nỗi khoa trương như hắn nói, so với những nữ nhân trong thôn còn kém xa đó, nàng hiện tại tuyệt đối hơn trăm cân, còn phải gầy thêm chút nữa đấy.

Lý Hà Hoa đánh lên tay Trương Thiết Sơn, giận dỗi nói: "Ta nào có gầy như vậy, bây giờ căn bản không gầy đi mà được sao? Chàng biết ta vốn bao nhiêu cân không? Ta lúc trước chỉ có 90 cân thôi. So với hiện tại đã hơn vài cân đấy." Từ khi cùng Trương Thiết Sơn xác định quan hệ, nàng cũng không kiêng dè ở trước mặt hắn nói chuyện trước kia, nàng muốn hắn hiểu thêm về mình.

Trương Thiết Sơn nghe vậy ánh mắt u ám, do dự một chút mới mở miệng: "Có thể nói với ta chuyện trước kia của nàng không? Nàng trước kia như thế nào? Nhà ở đâu?" Kỳ thật trong lòng hắn đối với hết thảy về nàng đều rất muốn biết, chỉ là không dám hỏi, sợ nàng không muốn nói.


Lý Hà Hoa nhớ lại trước kia, cảm giác đau đớn không còn mãnh liệt như lúc vừa tới đây, tuy rằng nỗi nhớ vẫn còn nguyên, nhưng lại không có cảm giác cô tịch cùng khổ sở, đại khái là vì ở đây rốt cuộc nàng cũng không còn một mình, nàng có người nàng yêu cùng người yêu nàng, bọn họ đều ở bên cạnh nàng.

Lý Hà Hoa nói với Trương Thiết Sơn một chút chuyện ở hiện đại: "Nơi ta ở cùng nơi này hoàn toàn không giống nhau, ở nơi đó mọi người đều sống rất tốt, có rất nhiều hình thức giải trí, nữ nhân và nam nhân đều tiếp thu giáo dục học tập như nhau, sau đó ra ngoài làm việc, nữ nhân có thể làm lão sư, làm đại phu, làm buôn bán, rất nhiều nữ nhân còn lợi hại hơn so với nam nhân. Hơn nữa ở chỗ chúng ta chỉ có thể một vợ một chồng, không thể cùng lúc có nhiều nữ nhân hoặc nhiều nam nhân, còn có..." Trương Thiết Sơn lẳng lặng nghe, trong lòng nổi lên sóng gió, đối với thế giới kia hắn nỗ lực tưởng tượng nhưng mà tưởng tượng không ra, nhưng hắn biết được đó nhất định là một thế giới rất tốt, nếu không làm sao có thể sinh ra nàng-một người ưu tú mê hoặc như thế.


Nhưng mà tuy rằng nơi đây không tốt đẹp như quê hương nàng, nhưng hắn lại hy vọng nàng vĩnh viễn ở lại đây, bởi vì hắn muốn nàng vĩnh viễn ở bên cạnh, hắn sợ nhất là có một ngày nàng sẽ đột nhiên rời khỏi nơi này trở lại thế giới của nàng.

Chỉ cần tưởng tượng đến khả năng này tâm hắn như bị bóp chặt, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Trương Thiết Sơn theo bản năng nắm chặt tay nàng: "Vậy ....vậy nàng sẽ không đột nhiên mà trở về chứ?"

Thấy trong mắt Trương Thiết Sơn có ẩn ẩn lo lắng cùng sợ hãi, trong lòng Lý Hà Hoa tư vị khôn kể(*), về nhà là chuyện nàng vĩnh viễn không cách nào thực hiện, nàng không trở về được.

(*)Không diễn tả được thành lời

"Trương Thiết Sơn, ta không trở về được nữa, ta ở thế giới kia đã chết."

Trương Thiết Sơn thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy ánh mắt nàng khổ sở lại cảm thấy đau lòng.