Lý Hà Hoa còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng hỏi: "Chứng minh như thế nào?"

Trương Thiết Sơn nhếch khóe miệng: "Chứng minh như vầy......" Nói xong cúi đầu hôn lên môi Lý Hà Hoa.

Trong đầu Lý Hà Hoa đột nhiên trống rỗng, chỉ có xúc cảm trên môi là rõ ràng, liên tục bị mút vào, gặm cắn liên tục lặp đi lặp lại....

Nụ hôn đầu của nàng....

-------------------------------------

Sau nụ hôn dài, sắc mặt Lý Hà Hoa hồng nhuận, hô hấp không thông, bị Trương Thiết Sơn ông vào trong ngực vỗ vỗ lung, một lúc sau mới hồi phục.

Hắn không dám chọc ghẹo nàng nữa, chỉ khẽ hôn bên tai nàng, nói: "Cao Cao, chúng ta chuẩn bị dọn lên trên trấn thôi."

Lý Hà Hoa bất chấp ngượng ngùng, kinh ngạc ngẩng đầu: "Chàng cũng muốn dọn lên trấn trên?"

Trương Thiết Sơn gật gật đầu: "Lên trấn ta có thể ở cạnh chiếu cố nàng và Thư Lâm, có chuyện gì cũng có thể kịp thời giúp nàng giải quyết." Sau này nàng mở tửu lâu sự tình chắc chắn sẽ nhiều lên, không có hắn ở bên cạnh bảo hộ làm sao cũng không thể yên tâm.


Hơn nữa trong thôn cũng không phải là nơi ở lâu dài, tuy nói chuyện lần này Lý Hà Hoa không tức giận, nhưng Trương Thiết Sơn lại không thể thả lỏng, hắn rất rõ hắn muốn một lần nữa bắt đầu lại từ đầu thật tốt với Cao Cao, trong thôn không thích hợp ở lại.

Người trong thôn nhàn rỗi luôn thích ngồi lê đôi mách, tin đồn nhảm nhí không hề thiếu, lời Ngô Phương thị nói có lẽ người khác cũng đang nói, loại chuyện này không ngăn cản được.

Hắn không muốn nàng chịu ủy khuất. Hơn nữa việc buôn bán của nàng ở trấn trên, không có khả năng vứt bỏ việc làm ăn mà ở lại thôn, cách tốt nhất chính là sau này tất cả đều lên trấn sống.

Lý Hà Hoa chớp chớp mắt có chút bối rối, cũng hơi khó xử. Nghe ý của Trương Thiết Sơn đây là muốn ở cùng nàng sao?

Tuy rằng tửu lâu là hắn mua, hắn với nàng hiện tại cũng đang qua lại, nhưng đối với nàng bọn họ bây giờ chỉ là quan hệ người yêu, chẳng lẽ nhanh như vậy đã phải sống chung giống như phu thê rồi?


Nhanh quá nàng có chút không tiếp thu kịp, làm sao bây giờ?

Lý Hà Hoa nhìn nhìn Trương Thiết Sơn thử hỏi dò: "Vậy nương cùng đệ đệ chàng phải làm sao? Chàng như vậy không phải sẽ không chiếu cố được bọn họ sao?"

Trương Thiết Sơn thấy bộ dạng do dự rối rắm của nàng, trong mắt hiện lên ý cười điểm vào mũi nàng một cái: "Nương ta cùng Thanh Sơn đương nhiên sẽ đi cùng."

"Hả?" Lý Hà Hoa mở to hai mắt, không tin nổi. Chẳng lẽ bây giờ Trương Thiết Sơn muốn bắt nương hắn cùng nàng ở chung với nhau? Nàng với hắn còn chưa thành thân đâu. Trương Thiết Sơn sao có thể không biết nàng nghĩ gì, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng bóp bóp mặt nàng: "Nghĩ gì vậy? Chưa thành thân với nàng ta có thể làm vậy sao? Không tin tưởng ta à?"

Hiểu rõ ý tứ của Trương Thiết Sơn, Lý Hà Hoa có chút ngượng ngùng, hình như nàng hiểu lầm hắn, hắn không có ý muốn bọn họ ở cùng nhau. Trương Thiết Sơn nói: "Cao Cao, ta đã nói sẽ giải quyết những lo lắng của nàng, cho dù ta và nàng thành thân, chỉ cần một ngày thái độ nương ta đối với nàng còn chưa chuyển biến, ta sẽ không để các người ở cùng một mái nhà. Nàng không cần lo lắng, cứ để ta."


"Vậy chàng nói để nương chàng và đệ đệ cùng lên trấn trên, thì ...."

Trương Thiết Sơn giải thích: "Người trong thôn đều biết chuyện lúc trước của ta và nàng, thích nhàn ngôn toái ngữ, nàng ở đây khó tránh khỏi sẽ nghe được càng nhiều lời khó nghe hơn. Nương ta cũng sẽ nghe được những lời này, nương ta là người nhẹ dạ, nếu có người luôn bên tai bà nói ra nói vào sẽ càng khó chung đụng tốt với nàng. Cho nên nương ta cũng đi lên trấn, đối với mọi người đều tốt."

Trương Thiết Sơn tiếp tục nói: "Quan trọng nhất là Thanh Sơn cũng không còn nhỏ, phụ thân ta không còn nữa, huynh trưởng vi phụ, ta phải suy xét cho sau này của đệ ấy, ta không thể đệ ấy sống mãi ở trong thôn, nửa đời sau đều phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời."