"Sau này các ngươi đến kinh thành nếm thử sẽ biết."

Cái này xem ra là sự thật, tập tức có nam tử nói: "Xem ra sau này chúng ta có chiêu đãi khách quý cũng có chỗ rồi, đến đây đặt một bàn, việc gì cũng có thể thành."

Những người khác nghe vậy cười ha ha, sôi nổi phụ họa: "Đúng đúng đúng, thật là như vậy. Về sau đãi khách đều đến đây, tuyệt đối khiến người ta vừa ý."

Đại Hà đang bưng đồ ăn đến, nghe vậy ngoài mặt biểu hiện không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng trong lòng cao hứng muốn bay lên rồi, chờ khi vừa rời khỏi phòng bao thì như ngựa hoang thoát cương cộp cộp chạy xuống lầu, vọt tới trước mặt Lý Hà Hoa nói: "Hà Hoa di, các khách nhân trên lầu đều khen món ăn người làm rất ngon đấy, nói là ngon hơn Bách Vị Cư ở kinh thành, thiên hạ khó tìm, còn nói sau này chiêu đãi khách quý đều phải đến nơi này của chúng ta đấy, vậy sau này việc kinh doanh của chúng ta sẽ không lo nữa. Ha ha...."


Những người khác trong phòng bếp nghe Đại Hà nói như vậy cũng đều cao hứng, biểu tình kích động.

Trong dự kiến, Lý Hà Hoa gợi lên khóe miệng, vỗ vỗ vai Đại Hà: "Tốt, cao hứng thì cao hứng, nhưng ở trước mặt khách nhân cần phải ổn trọng một chút, đến lầu hai chờ đi, vạn nhất khách muốn gọi người đấy."

Đại Hà "dạ" một tiếng vội vàng chạy lên lầu.

Người một bàn trên lầu không nói chuyện chỉ lo ăn, thế nên đã càn quét sạch các món ăn trên bàn, mâm chỉ còn dư lại canh và cải dầu.

Mấy người ăn đến bụng tròn vo, nằm nhoài trên ghế nấc lên không còn chút hình tượng lão bản nào, sau khi nhìn nhau đều ha hả cười.

"Hôm nay ta ăn rất là cao hứng, đã lâu không được ăn thống khoái như vậy."

"Chứ còn gì nữa, hôm nay có lộc ăn, không nghĩ tới trên trấn này của chúng ta cũng có một tửu lâu tốt như vậy, xem ra lần ước hẹn sau của chúng ta lại đến đây đi."


"Lại đến lại đến, sau này ăn cơm đều đến đây."

Mấy người cứ ngồi như vậy nói chuyện, bộ dáng rất thỏa mãn.

Đại Hà thấy thế vội vàng vào phòng bao hỏi: "Bây giờ giúp các ngài đem đĩa xuống, rồi mang trà lên nhé?"

Nghiêm lão gia tử ha ha cười nói: "Mang xuống, mang xuống, bây giờ đang cần trà để tiêu thực. Các ngươi như vậy rất tốt, rất tốt."

Đại Hà nhanh nhẹn đem mấy đĩa đồ ăn trên bàn dọn xuống, lau khô bàn sau đó đưa lên một ấm trà tiêu thực liền lui ra ngoài.

Người ở phòng bao đều rất vừa lòng, trên tay mỗi người đều cầm một chum trà vừa tiêu thực vừa nói chính sự, bất tri bất giác đã qua hơn nửa buổi chiều, chờ đến lúc nói xong chuyện mấy người mới kinh ngạc phát hiện đã không còn sớm nữa, Nghiêm lão gia tử mới cùng mọi người xuống lầu tính tiền.


Lúc này lầu một đã vắng người, khách đến ăn cơm đã ăn xong lâu rồi.

Nghiêm lão gia tử nói: "Nha đầu à, tay nghề này của ngươi làm cho mấy lão già chúng ta đều quên lối về."

Lý Hà Hoa cười: "Lão gia tử, cảm ơn lời khen của ngài. Nếu thấy ngon lần sau lại đến."

Nghiêm lão gia tử vuốt vuốt chòm râu: "Sau này đảm bảo ngươi sẽ thường xuyên gặp được ta, được rồi, nha đầu tính tiền thôi, chúng ta thật sự phải đi rồi."

Lý Hà Hoa cầm tờ giấy viết tay nói: "Lão gia tử, trừ đi số lẻ cho ngài tổng cộng bốn lượng bạc, hôm nay khai trương giảm nửa giá, ngài đưa hai lượng là được." Một hàng mấy người Nghiêm lão gia tử nghe vậy ngẩn người, một bàn đồ ăn bốn lượng bạc, giá này quả thật rất đắt, cho dù là kinh thành đại tửu lâu một bữa cơm cũng khoảng giá này thôi.
Mà đây chỉ là một cái trấn nho nhỏ, tiền này xem như là quá đắt rồi, những tửu lâu khác ở trên trán cao nhất cũng chỉ một lượng bạc thôi.

Nhưng mà mấy người nghĩ tới hương vị tám món vừa ăn kia lại cảm thấy giá cả rất hợp lý, mấy món kia quả là nhân gian khó tìm, tùy tiện lấy ra một món cũng có thể bán với giá xa xỉ, nếu không phải nhiều tiền như vậy thì thật có lỗi với hương vị kia.