Người trong thôn xem náo nhiệt ở cửa tự động nhường đường, cứ như vậy nhìn một hàng ba người ra khỏi thôn.

Trên đường đi về nhà Trương Thanh Sơn cao hứng đến hỏng rồi: "Ca, hôm nay thật là hả giận, người xem bộ dạng người nhà họ Lý kìa! Trước kia bọn họ rất kiêu ngạo."

Trương Thiết Sơn không nói gì, trên mặt cũng không có biểu tình.

Trương Thanh Sơn vẫn cao hứng như cũ, tự mình nói tiếp: "Như vậy mới tốt, tiền đã lấy về, nhà chúng ta đã có tiền dư, đồ đạc nào trong nhà thiếu cũng có thể mua. Ca, ta còn muốn ăn thịt kho tàu, gần trước thịt do nữ nhân kia làm thật sự ăn quá ngon..."

Nói xong câu đó, Trương Thanh Sơn mới đột nhiên phản ứng lời chính mình vừa nói gì, ngượng ngùng sờ sờ đầu, theo bản năng nhìn nhìn mặt Trương Thiết Sơn, thấy sắc mặt ca hắn không bởi vì hắn nhắc tới nữ nhân kia mà tức giận, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói: "Ca, vừa rồi người Lý gia nói người nghe không? Nữ nhân kia về nhà mẹ đẻ bị đuổi đi rồi, thật là ác nhân có ác báo, lúc này người nhà mẹ đẻ nàng cũng không muốn thu lưu nàng, để xem nàng làm sao đây"


Con người Trương Thiết Sơn giật giật, môi hơi hơi nhấp.

Sự tình phát sinh ở Lý gia Lý Hà Hoa không biết chút nào, lúc này nàng đang cùng người một nhà Tào tứ muội ăn cơm trưa.

Bàn đồ ăn hôm nay là Lý Hà Hoa xuống bếp làm, người một nhà Tào tứ muội cao hứng đến hỏng rồi, nhìn một bàn đồ ăn thơm nức mũi, mấy đôi mắt đều phát sáng.

Tuy rằng nói người nhà nông rất ít ăn thịt, nhưng cũng không đến mức nhìn thấy thịt và thèm như vậy, sở dĩ đôi mắt phát sáng là bởi vì một bàn đồ ăn cùng thức ăn bình thường ăn không giống nhau, mùi thức ăn bình thường ăn không giống nhau, mùi hương kia vừa nghe đã khiến cho người ta chịu không nổi.

Tào tứ muội lôi kéo Lý Hà Hoa cảm tạ: "Đại muội tử, tỷ tỷ cảm ơn ngươi nha, bữa cơm hôm nay không cần ăn cũng biết ngon."

Lý Hà Hoa nhanh chóng xua tay đáp: "Có gì mà cảm tạ chứ đại tỷ, người nên nói cảm tạ chính là ta. Nếu không phải một nhà tỷ cho ta ở lại, lúc này ta còn không có chỗ ở đâu."


Tào tứ muội cười vỗ vỗ tay nàng: "Được được, đều không nói cảm tạ, chúng ta nhanh ăn cơm đi, mọi người đều đã đói bụng rồi."

Nghe được có thể ăn cơm, mọi người đều kích động, mấy đứa trẻ lập tức cầm lấy đũa gấp không chờ nổi mà gắp đồ ăn ăn, ngay cả trượng phu Tào tứ muội là Hà Đại cũng giống như mấy đứa nhỏ vội vã duỗi đôi đũa.

Đại nhi tử Tào tứ muội là người đầu tiên nuốt miếng thịt trong miệng xuống, đối với Lý Hà Hoa giơ ngón tay cái lên: "Lý di, đồ ăn rất ngon nha, tay nghề của người thật là quá tuyệt vời! Từ trước giờ ta chưa ăn qua đồ ăn ngon như vậy."

Đôi mắt đại nữ nhi Tào tứ muội lấp lánh nhìn Lý Hà Hoa mà nói theo: "Lý di, trách không được người có thể làm bàn tiệc, người làm đồ ăn ăn ngon thật, trước kia ca ca cũng thường đi ra sông bắt cá về ăn, chỉ là nương làm cá còn mùi tanh, cho nên mọi người đều không thích ăn."


Hài tử trong nhà đều gật đầu phụ họa, ngay cả Đại Hà cũng lộ vẻ mặt tán đồng, làm Tào tứ muội tức giận đến trừng mắt giả vờ tức giận: "Hay lắm, các ngươi là một đám không có lương tâm, ta mỗi ngày nấu cơm cho các ngươi ăn, thế mà dám ghét bỏ đồ ăn ta làm không thể ăn." Người trên bàn đều ha hả cười.

Nhi tử nhỏ nhất của Tào tứ muội mới tám tuổi, đúng thời điểm hoạt bát, cũng không sợ nương hắn phản bác: "Nương, người làm đồ ăn thật sự cùng Lý di kém rất nhiều, Lý di làm cá này ăn rất ngon, người học Lý di mỗi ngày đều có thể ăn cá ngon như vậy."

Tào tứ muội điểm điểm đầu tiểu nhi tử, tức giận nói: "Ngươi cho rằng nhìn xem là có thể học sao, trù nghệ là phải có thiên phú, bằng không ai cũng có thể làm đầu bếp rồi còn gì."