Tân Cầm Nhi cũng nổi danh nhờ vũ khúc, có điều vũ khúc mà Tân Cầm Nhi biểu diễn là điệu Tước Liên, điệu múa mà Mỹ nhân Kinh thành một thời từng thể hiện.

Thiên hạ qua Tước Liên biết về Tân Cầm Nhi, qua hình bóng Tân Cầm Nhi nhớ tới Mỹ nhân Kinh thành.

Nhưng từ khi Tân Cầm Nhi diễn xong vũ khúc, liền im lặng luôn, như ngọn lửa nhỏ nhờ rượu bừng sáng rồi trở về ban đầu.

Tính tình Tân Cầm Nhi thất thường, thi thoảng mất tăm, ít khi thấy ra ngoài. Trừ lúc Thừa tướng phụ thân có trong phủ, Tân Cầm Nhi mới ra khỏi, vấn an.

Thông thường những bữa ăn hiện tại, Tân Cầm Nhi đều có mặt, nay không thấy đâu, phụ thân hỏi là đương nhiên.

Cơ mà nàng thấy tam di nương đáp có do dự, như là vừa nói vừa nghĩ câu trả lời. Thôi kệ, phụ thân không để tâm, nàng tự mò làm gì? Vẫn là ăn thịt heo hầm tốt hơn!

Tân Phương Phương nghĩ là làm, tay động, miệng nhai, an tĩnh ăn cơm. Chốc lát lại được người gắp đồ ăn cho.

Di nương, phụ thân thay phiên nhau gắp thức ăn vào bát của ba tỉ muội.

Bầu không khí ấm cúng cứ thế lan tỏa nơi hậu viện, xua tan giá lạnh tuyết đông.

...

Ban đêm, Tân Phương Phương không ngủ được, nàng nằm trên giường lăn qua lăn lại, cố nhắm mắt nhưng mắt cứ mở to giống mắt cú đêm.

Vì không tài nào ngủ nổi, nên Tân Phương Phương quyết định choàng áo ra ngoài đi dạo.

Đúng thế, vào trời tối mùa đông này, đây là một hành động ngu ngốc, mà vì nàng lúc thức không thể ngồi yên chỗ, nếu không hoạt động chân tay khó chịu vô cùng,

Khi Tân Phương Phương cầm đèn đi trong đêm, đi qua đoạn đường hoa viên, bất giác hai mắt thấy thứ đen đen xa xa đang di chuyển.

Tân Phương Phương lập tức híp mắt nhìn nhìn, đánh giá thứ kia.

Thứ đen đen lớn hơn người bình thường, cao hơn, to hơn, và dường như nó có bốn chân bốn tay, hai đầu nữa. Dáng đi xiêu vẹo, nghiêng ngả, hai tay trên quơ quơ, đôi tay còn lại vòng ra sau, chân cao hơn đạp lung tung, chân dưới bước đi chậm chạp, nặng nề. Toàn thân nó đen tuyền, không rõ do trời tối hay do nó vốn màu đen, trông nó y như con ma biến dị.

Ma?!

Tân Phương Phương nhìn hồi lâu, nửa nén hương sau mới phản ứng lại.

Việc đầu tiên nàng làm là đánh rơi đèn lồng trên tay, bàn tay xách váy, hai chân chạy lùi. Nét mặt vặn vẹo, hoảng hốt.

Đậu đậu... đậu xanh! Đã nói đi đêm nhiều có ngày gặp ma! Why nàng lần đầu đi đã gặp!?

Còn nữa, thế giới đây có thể loại kinh dị tiềm ẩn sao? Ma đen còn lắm chân tay, đứng từ xa đủ dọa người!

Không cần biết phải thần hồn nát thần tính không, chạy trước cho an toàn!

Tân Phương Phương quyết đoán chạy nhanh, nhưng lúc chạy sơ ý rơi giầy. Nàng nghĩ đến đoạn đường sau có đá nhỏ dưới đất, khi ấy chạy chân trần sẽ tổn thương đôi bàn chân nhỏ mình, chính thế nàng lần nữa dừng bước, lò cò nhảy lại, nhặt giầy lên đi.

Nhặt xong định chạy tiếp, mà Tân Phương Phương bỗng nghĩ nghĩ thấy sai sai.

Hình dáng ma đen có chút giống người cõng người...

Tân Phương Phương cuối cùng nâng mắt nhìn phía sau, xem xem có đúng người không.

Quả nhiên, vừa nhìn tới liền phát hiện ma đen đến chỗ đèn bị rơi, ánh đèn lồng soi sáng hết thảy, hóa ra ma đen nguyên bản là Tân Hoa Hoa đang khổ sở cõng người, người ấy mặt đỏ say say, khoa chân múa tay lung tung.

Tân Phương Phương sau rõ ràng, tay vỗ vỗ ngực, sắc mặt trở về bình thường.

Hù chết nàng rồi! May mắn đế ý lại!

Khoan! Tại sao tứ muội Tân Hoa Hoa ban đêm cõng người?

"Nhị tỉ? Tỉ có thể giúp muội với không? Tam tỉ say, tỉ ấy nặng quá!" Giọng yếu ớt của Tân Hoa Hoa vọng lại, Tân Phương Phương nghe, gạt bỏ suy nghĩ, theo lời Tân Hoa Hoa đi phụ một tay.

Đỡ lấy Tân Cầm Nhi tinh thần mê loạn, nàng hơi cau mày, bởi mùi rượu nồng trên người Tân Cầm Nhi lan tràn, bay vào mũi nàng, kích thích thần kinh, khiến nàng như muốn say cùng.

"Các người buông ra... ta muốn đi tìm Thược ca ca! Cùng Thược ca ca uống tiếp!" Giọng điệu mê man, khàn khàn, pha chút cuồng dại vang lên. Tân Cầm Nhi dần chuyển qua nói mớ, bộ dạng ngang bướng khó yên tĩnh.

Đem ánh mắt tìm tòi, đánh giá Tân Cầm Nhi, Tân Phương Phương mới để ý, Tân Cầm Nhi giả nam trang. Mái tóc dài buộc cao đuôi ngựa, làn da trắng cố tình trang điểm thành màu đồng, và vẽ ra lồng mày rậm như nam nhân.

Thân mang huyền y, ngoài khoác áo choàng lớn.

Nhìn thoáng qua rất giống nam nhân, nhìn kĩ hơn có nét nữ nhân.

Tân Phương Phương xem xét từ trên xuống dưới Tân Cầm Nhi, chợt đầu nàng nảy ra ý nghĩ táo bạo.

Tứ di nương ở bữa ăn chẳng phải nói tam muội mệt nghỉ ngơi trong phòng, tại sao hiện tại tam muội được cõng đi về? Đã vậy mặc nam trang, uống rượu say xỉn.

Quy củ học được, phong tục đâu?Phải biết rằng thường ngày tam muội rất hiểu lễ nghĩa.

Nghi vấn mặt này là một mặt khác của tam muội. Còn cái điệu bộ này đoán chừng đã cùng ai uống rượu rất vui, hoặc uống giải sầu rồi.

Thật thì nàng thấy bắt tội tứ muội, đêm hôm chật vật cõng người, cõng tới đuối sức! Là thân nữ nhi mềm yếu, mấy ai có thể chịu?