Tân Phương Phương méo mặt. Toang rồi! Toang mẹ nó luôn rồi!

Thái tử thật sự để mắt đến nàng! Cái đậu xanh rau má! Một tên mang thân phận Thái tử, nhưng cốt cách, tư chất lại không xứng, ai mà biết hắn ta sẽ làm gì với nàng?

Khi đọc truyện, nàng từng đọc chút tiểu sử về hắn ta, hắn đã giết người giữa thanh thiên bạch nhật!

Hắn đã có thể mạnh bạo trước bao người thể hiện tàn ác giết người thì tức không để ý mặt mũi thanh danh, nên việc hắn ta tại đây động tay chân với nàng là có thể. Thái tử quyền lực quanh thân, ngoại trừ Thừa tướng phụ thân đủ mạnh để chống lại hắn, vậy hắn có khi sẽ kiêng kị, không làm quá lắng lơ.

Thôi được, nếu hắn mà động tay động chân, nàng đây sẽ tát phát vào mắt hắn!

Không thể để người xâm phạm bản thân!

Thân thể mình chỉ phu quân tương lai được động thôi!

Tân Phương Phương chủ định trong lòng xong, nàng ngẩng hẳn gương mặt mình lên, thỏa mãn yêu cầu của Huyền Trức Tuyên.

Đập vào mắt Huyền Trức Tuyên và mọi người là một gương mặt nhỏ nhắn, nguyên vẹn làn da trắng ngọc tự nhiên. Cái sống mũi cao thẳng nhỏ nhắn như người sở hữu nó, cánh môi hồng tựa hoa đào nở xinh đẹp, hai mắt đen giống bao nữ tử, như nhau long lanh, có điều đôi mắt này tròn hơn, linh động hơn hai phần, đi kèm hàng lông mày cong cong như trăng vừa hết tròn.

Thiếu nữ mang vẻ đẹp hiền dịu, thanh thoát, mọi thứ trên khuôn mặt cân đối, rõ ràng như được người tỉ mỉ khắc ra, tuy không phải tuyệt sắc, cũng đủ để nam nhân xiêu lòng.

"Nàng rất đẹp." Huyền Trức Tuyên khen xong nở nụ cười sâu thẳm, con mắt nhìn nàng càng thâm thúy hơn.

Hôn lễ Đoan vương ngày đó, hắn ta có tham dự, chỉ là yên ắng đứng một bên, trông kẻ tàn phế lấy thê, ngờ đâu được xem kịch nhỏ do nữ nhân Tân Phương Phương đối diện diễn.

Vẻ mặt khờ khạo, gò má ửng hồng do uống rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo lôi kéo tân nương, sau điệu bộ biết lỗi trả người về, cúi đầu vội trước Đoan vương. Có chút khả ái, quan trọng là hành động trước làm hứng thú trong hắn nổi lên.

Hắn ta chưa thấy qua ai cướp tân nương là nữ thế này, cướp xong rồi còn quay lại trả và xin tha, cũng chưa thấy ai bị cướp mà vẫn bình tĩnh như Đoan vương, không hề vội vàng giống như biết trước kẻ cướp sẽ quay lại trả tân nương.

Còn người ở giữa, tân nương kia mở miệng thay kẻ cướp nói chuyện, nếu không do cả hai là nữ nhân, người ngoài có lẽ tưởng hai người tư thông với nhau đi.

Chung quy hôm ấy diễn là một vở kịch hay, người diễn nó lại hay hơn nữa.

Huyền Trức Tuyên dừng suy nghĩ bản thân, hắn ta giơ lên bàn tay mình, đưa đến gần khuôn mặt Tân Phương Phương, Tân Phương Phương theo đó nhìn móng vuốt hắn ta sắp chạm mình, nàng nắm chặt tay chốc lát rồi dồn sức đưa tay ra, dự định tát bộp phát vào mắt phượng của Huyền Trức Tuyên, cho hắn biết cảm giác mắt bị tát ra sao.

Là giữa đường một bàn tay khác xen ngang, giữ lấy tay nàng, vừa ngăn trở động tác nàng, vừa kéo nàng tránh xa móng vuốt kia.

Bàn tay uy lực đó thuộc về Thừa tướng phụ thân, "Được Thái tử khen ngợi mà đần độn ra? còn không mau tạ ơn Thái tử đi!" Thừa tướng kéo nàng về phía mình, mặt lạnh trách cứ, sau đấy quay qua Huyền Trức Tuyên, ông bày vẻ ngượng ngùng: "Thái tử thứ lỗi cho sự thất lễ của nữ nhi thần, do hạ thần chưa dạy dỗ tốt nó."

Huyền Trức Tuyên nhìn tay mình trơ trọi rơi vào khoảng không, mặc dù cảnh tượng vớ nhầm không khỉ là rất xấu hổ, mà vẫn không ảnh hưởng gì Huyền Trức Tuyên, hắn thản nhiên thu tay, nét mặt nguyên vẹn ý cười sâu xa. Hắn ta đáp trà ông: "Không sao, bản cung không trách gì nên Thừa tướng đại nhân đừng lo đến tự khắt khe thế."

"Đa tạ Thái tử đã bỏ qua. Thưa, yến tiệc sắp diễn ra, hạ thần xin phép lui đi, dẫn nữ nhi mình đi trước kẻo trễ giờ." Thừa tướng cúi đầu cáo từ, ông dùng lí do để thoát khỏi tình thế hiện tại, chờ đợi Huyền Trức Tuyên gật đầu xong mới nắm cánh tay nàng đi khỏi.

...

Tân Phương Phương nhìn vị phụ thân mặt nặng mày nhẹ đang dắt mình vượt bao đoạn đường hoa lệ trong cung.

Nàng nhỏ giọng hỏi: "Phụ thân, người sao vậy?" Trông ông ấy như mang khó nghĩ, khác hẳn lúc ở ngoài cửa cung, tuy sắc mặt vẫn nghiêm túc, nàng vẫn nhìn ra ông ấy tức giận, hiển nhiên do chuyện gặp gỡ vừa rồi.

Do ông ấy chẳng ưa gì Thái tử, hay vì thấy Thái tử đặt chú ý lên nàng?

Nghĩ lại lúc nãy, ông ấy kéo nàng ngoài miệng chê trách nhưng thật ra giúp nàng tránh né tên Thái tử động chạm.

Đây là người cha thật sự yêu con mình?

Bốn tháng trước, nàng bị phạt ở trong viện mình cũng nghe nhiều hơn về ông.

Người cha bận chăm công nghìn việc, có rất nhiều phần lo nghĩ và bề bộn, luôn lạnh mặt với tất cả, chỉ khi ông về nhà, con cái thê tử quây quần bên mình ông mới vui vẻ, bỏ đi uy nghiêm, cười vui trong bữa tối đông đúc.

Con cái bị sao, ông lập tức sắp xếp việc qua bên khác, tới xem con mình thế nào, hỏi han vài tiếng, kêu người chăm sóc.

Những lần tranh cãi của thê thiếp, ông giải quyết bằng lời nói từ tốn, chỉ khi người quá cố chấp không nhường, ông mới dùng biện pháp xử phạt.

Chưa thể nói là tròn nghĩa, tròn trách nhiệm, nhưng với những người cha ở cổ đại trên truyện khác thì ông là người nàng thấy tốt nhất, thật tâm giải quyết việc nhà mình.

Cơ mà nàng vẫn tiếc cái tát mắt dở dang tên Thái tử ghẻ lở đó.

Thừa tướng nhìn Tân Phương Phương, ông thấp giọng: "Trở về rồi nói tiếp. Lát vào tiệc, yên lặng nghe chưa?"

Nàng gật gù dạ vâng đáp lại.