Chương 114

Cậu ấy rút tay khỏi tay người đàn ông kia, lạnh giọng, nói: “Tôi không có quan hệ gì với hai người hết, chỉ là tình một đêm thôi mà!”

Tên to con tỏ vẻ lưu luyến, nắm lấy tay cậu trai trẻ: “Không phải vậy, anh thật lòng thích em mà Lạc Lạc.”

Cậu trai trẻ chỉ biết đỡ trán: “Thật lòng thích? Ai lại đi tìm tình yêu ở trong phòng bar chứ anh hai?”

“Không, Lạc Lạc, có phải tên chết tiệt này đã làm em thay lòng không? Nên em mới đối xử với anh như vậy.”, nói rồi hắn ta tung nắm đấm về phía gã đàn ông còn lại.

Hai người bắt đầu lao vào ẩu đả, cậu trai trẻ muốn lên can ngăn nhưng thật sự là lực bất tòng tâm. Hai người càng đánh càng hăng, càng đánh càng lớn, tiếng động đổ vỡ phát ra “Rầm! Rầm!” liên tục. Các người khách trong quán bar bị tiếng động dọa sợ núp hết vào trong góc.

Ngọc Điềm vẫn bình thản rót rượu rồi uống rượu, như thể những tiếng động đó chỉ là bản nhạc đệm. Người đàn ông to con kích động cầm ghế lên ném về phía người đàn ông kia. Hắn ta né qua một bên, chiếc ghế cứ thế lao thẳng về phía của Ngọc Điềm, dội lên bàn làm chai Whisky rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Nhìn chai rượu thứ ba vừa mới đem ra giờ đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, một cỗ sát khí nồng đậm xông thẳng lên bộ não nhiễm hơi men của cô.

Ngọc Điềm đứng dậy khỏi ghế, cô đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt ở cổ, giọng nói trầm trầm đầy tức giận hướng về hai tên to xác kia: “Là ai làm?”

Ngọc Điềm mặc niệm vài giây cho tên xấu số đó, lúc tâm trạng cô không tốt mà cứ thích đâm đầu vào! Tới số rồi!

Cô không đợi câu trả lời mà trực tiếp xông lên đánh về phía hai tên to con kia. Mặc dù nhìn thấy hai người họ đô con, cơ bắp rắn chắc nhưng thực chất chỉ là luyện tập để được cái mã thôi, lực chiến đấu quá thấp. Chỉ vài phút, Ngọc Điềm đã hạ đo ván cả hai người, sao đó cô thản nhiên đi lại quầy rượu kêu một chai Whisky khác.

Mọi người trong quán rượu thấy vậy thì trố mắt nhìn chằm chằm cô như nhìn con quái vật. Hai tên to con bị quản lý kêu bảo vệ khiêng ra ngoài.

Cậu trai trẻ kia sau khi thấy tư thế mạnh mẽ của Ngọc Điềm thì trong lòng dâng lên chút hứng thú, cậu ta đi lại quầy rượu ngồi xuống cạnh Ngọc Điềm, gõ tay xuống bàn: “Hai ly Volka”

Phục vụ đặt hai ly rượu màu xanh lam nhạt trước mặt cậu ta. Cậu đẩy một ly rượu về phía Ngọc Điềm: “Cậu uống cũng nhiều rồi, rượu Whisky mạnh lắm, uống một ly Volka đi.”

Ngọc Điềm không thèm để ý đến cậu ta, tiếp tục uống rượu của mình. Cậu trai trẻ thấy bản thân bị quăng cho cục lơ nhưng vẫn không nề hà gì, cậu ta cười nói: “Tôi tên Lạc Tư, cậu tên gì? Chúng ta làm quen đi. Cảm ơn cậu lúc nảy đã giúp tôi xử lý hai tên kia.”

Ngọc Điềm thấy thật phiền phức, sao thất tình đi uống rượu thôi mà hết gặp đánh nhau rồi tới gặp tên lắm lời này chứ?

Nghĩ rồi cô đặt tiền lên bàn, đứng dậy định rời đi. Vừa bước được một bước, cảm giác chóng mặt ập tới khiến cô xiêu xiêu quẹo quẹo ngã về phía trước.

Lạc Tư thấy vậy vội chạy lên đỡ, lúc đưa hai tay ra đỡ hai vai Ngọc Điềm, bàn tay Lạc Tư vô tình ấn nhẹ lên ngực cô. Mặt dù cách một lớp vải, nhưng với đôi tay nhạy cảm do nghề nghiệp của cậu ta làm sao không nhận ra được cảm giác mềm mại này.

Cậu mở to mắt, không thể tin được! Chàng trai soái khí ngút trời trước mặt lại là con gái. Aiz! Thế giới này đảo điên rồi hay sao vậy? Một đứa con gái mà còn soái hơn cả ông đây!

Ngọc Điềm cảm giác được có người chạm vào ngực mình, cô ngước cặp mắt phượng lên, bắn ánh mắt chết chóc về phía Lạc Tư. Không nói hai lời liền đánh tới tấp về phía cậu ta.

Lạc Tư quanh năm không rèn luyện gì, cậu lại là một bé thụ chính hiệu đấy! Cậu đỡ không nổi mấy đòn liền bị giẫm xuống nền nhà kêu cha gọi mẹ: “Bà cô ơi, aaa, đừng đánh lên mặt, cô làm gì vậy, tôi tốt bụng đỡ cô mà cô lại đánh tôi?”