Chương 133

Nghĩ rồi, anh lành lạnh nói: “Công ty tôi bảo cậu mở đã làm tới đâu rồi?”

Tiểu A thấy boss nhà mình hỏi qua chuyện khác thì lập tức trả lời: “Đã đi vào hoạt động, nhân viên đã tuyển xong hết rồi, cũng đã bắt đầu nhận các dự án vừa và nhỏ.”

“Làm tốt lắm! Đem dự án ngọn núi tỉnh Q chuyển nhượng qua công ty đó đi!”

Tiểu A không hiểu ý định của anh, nhưng vẫn tuân lệnh làm theo: “Dạ, tôi sẽ mau chóng hoàn thành tất cả thủ tục.”

Ở công ty luật sư Votre Droit*

(*Quyền của bạn)

Ngọc Điềm vừa đọc xong trang nhất của tờ báo mới. Cô tức giận nắm chặt tay, nhàu nát tờ giấy. Cô lấy điện thoại ra đánh máy cho Mộc Tâm.

Sau mấy hồi chuông mà không có ai bắt máy, cô nhíu mày, sao giờ này cô ấy lại không nghe máy chứ? Hay cô ấy đã đọc được tin tức rồi nên muốn yên tĩnh một mình?

Ngọc Điềm đánh máy gọi lại mấy lần nữa, đến lần thứ năm mới có người bắt máy. Cô thở phào một hơi, hỏi: “Mộc Mộc, sao giờ cậu mới nghe máy, làm mình lo chết mất!”

Đầu dây bên kia là giọng nói trầm thấp trả lời: “Cô gọi cho Mộc Mộc có chuyện gì không? Cô ấy bận rồi!”

Nghe ra được giọng nói là của ai, người cô như toát ra một luồng khí lạnh: “Lâm Đình Phong! Hay nhỉ? Tên xấu xa như anh sau khi đi hẹn hò với người phụ nữ khác, giờ còn dám nghe điện thoại của Mộc Mộc?”

Lâm Đình Phong thờ ơ trả lời: “Chuyện của chúng tôi không cần cô xen vào!”

Ngọc Điềm cười khẽ một tiếng âm trầm: “Ha, tôi cứ thích xen vào đấy! Lâm Đình Phong, giờ là anh không biết trân trọng cô ấy, đừng trách tôi giành cô ấy về!”

“Cô ấy không phải món đồ để người khác giành tới giành lui. Cô ấy có phán đoán của riêng mình!”

“Phán đoán? Nếu cô ấy đủ lý trí để phán đoán thì đã không chọn phải gã họ Quý kia và tên họ Lâm anh rồi!”, nói xong câu đó Ngọc Điềm ấn nút tắt máy.

Cô nhìn hình ảnh hiện trên màn hình nền điện thoại, một cô nữ sinh tay cầm kẹo bông, trên môi nở nụ cười ngây ngô, ánh mắt trong trẻo đơn thuần như không hề bị nhiễm hạt tạp chất nào.

Bên này, Mộc Tâm đang ở Linky để khảo sát chương trình quảng bá của dự án thương mại điện tử. Cô cùng Trần Gia Thành đi xem thử các phòng livetream và quan sát các số liệu mua sắm trong khi chạy chương trình.

Kết thúc khảo sát thì đã là giờ nghỉ trưa, Trần Gia Thành vừa nhìn đồng hồ vừa nói: “Tiểu Tâm, giờ anh không có lịch trình nào, anh mời em đi ăn được không?”

Mộc Tâm định lấy điện thoại ra xem thời gian thì phát hiện điện thoại vẫn để ở chỗ của Lâm Đình Phong từ sáng đến giờ. Cô thở ra một hơi, cười đáp: “Được thôi, nhưng lần này để em mời, lần trước anh đã mời em một bữa rồi.”

Trần Gia Thành nhìn cô, cười nói: “Được, vậy em đã chuẩn bị kỹ túi tiền chưa? Anh không khách sáo đâu?”, nói rồi anh cùng cô đi xuống bãi đổ xe.

Nhà hàng Hoa Diệp,

Sau khi gọi món xong, Trần Gia Thành cầm bình trà tâm sen rót vào ly của Mộc Tâm, nhìn quầng thâm mắt mờ mờ của cô, anh ôn nhu nói: “Dạo này hình như em ngủ không ngon hả? Trà này có tác dụng an thần đó.”

Mộc Tâm nhấp một ngụm trà, thở dài nói: “Haiz, một lời khó nói hết!”, cô nhìn anh hỏi: “Anh biết Tống Sinh không?”