Chương 153

Ánh trăng đầu đông tròn vành vạnh treo lơ lửng trên chín tầng mây , không khí bắt đầu se se lạnh, trong căn phòng ngủ ấm áp vang lên tiếng hít thở đều đều của cô gái nhỏ.

Thấy Mộc Tâm đã ngủ say, Lâm Đình Phong nhẹ nhàng bước xuống giường, cầm điện thoại đi ra ngoài ban công. Anh ấn số gọi cho Mạc Chí Thiên. Đầu dây kêu vài tiếng thì truyền đến giọng nói ngáy ngủ: “Alo… Ai vậy?”

“Là tôi.”

“Đình Phong à? Cậu gọi giờ này có chuyện gì sao?”

“Tôi nhớ là cậu có mười phần trăm cổ phần của công ty sinh học Herbe&Beauté* phải không? Bán lại cho tôi đi.”

(*Thảo dược và sắc đẹp)

Mạc Chí Thiên loading não vài giây mới nhớ ra: “Ừm… hình như năm ngoái mình chơi cổ phiếu mà gom được nhiêu đó cổ phần thì phải! Khi không cậu mua nó làm gì vậy?”

“Cũng không có gì! Để Mộc Mộc luyện tay thôi!”, nhắc đến Mộc Tâm, giọng nói của anh bất giác hơi mềm lại, còn mang theo hơi ấm nhàn nhạt làm Mạc Chí Thiên nghe đến muốn nghẹn họng.

“Quá đáng lắm luôn á! Nửa đêm bị cậu dựng dậy chỉ để ăn cẩu lương à? Cậu bớt sống về đêm đi! Sau này có thể đừng gọi vào giờ linh như vậy không?”

“Ừ. Mai tôi bảo Tiểu A đem hợp đồng chuyển nhượng đến cho cậu ký.”, nói rồi anh tắt máy, rón rén leo lên giường, kéo chăn, ôm Mộc Tâm ngủ.

Sáng hôm sau, tên tiểu gia hỏa độc tài nào đó tự viết đơn xin nghỉ cho Mộc Tâm rồi tự mình phê duyệt luôn. Anh bắt cô ở nhà nghỉ ngơi, khi nào vết thương lành hẳn thì mới được đi làm.

Mộc Tâm thấy phương án đã làm xong rồi, không cần đến công ty cũng được, cho nên không cần kèo nhèo với anh. Nằm ở nhà buồn chán nửa ngày trời, cô quyết định đi đến Sunset xem sao.

Bây giờ là thời điểm công ty bận rộn chuẩn bị cho bộ sưu tập mùa đông. Mộc Tâm giẫm đôi giày cao gót đi vào công ty, cô đi đến phòng thiết kế tìm Trịnh Sâm.

Thấy cậu vẫn mặc bộ quần áo tối hôm qua, cô nghi hoặc, hỏi: “Trịnh Sâm, đừng nói với tôi cậu ở đây tăng ca suốt đêm nha?”

Trịnh Sâm vuốt vuốt phần tóc ở sau đầu, cười nói: “Sau vụ tai nạn tối hôm qua, tôi chợt nảy ra một linh cảm, cho nên tăng ca vẽ nó ra.”, nói rồi anh đưa cho cô một tập bản vẽ, mong đợi, nói: “Bà chủ, cô xem thử đi!”

Mộc Tâm thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của cậu ta thì mĩm cười, lật tập bản vẽ ra xem, thiên tài đúng là thoát tục nha! Cách nghĩ ra ý tưởng cũng khác người thường. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô càng xem thì càng ngạc nhiên và hứng thú, các món trang sức được thiết kế theo hai yếu tố băng và lửa, mang đầy cảm hứng. Các điểm nhấn được thiết kế rất táo bạo, hai màu xanh – đỏ, đối lập giữa nóng và lạnh nhưng lại được kết hợp rất hài hòa. Những bông tuyết nhỏ bị lửa làm tan chảy, tạo ra một vẻ đẹp mang đầy cảm giác muốn nắm bắt. Hình ảnh ngọn lửa và tảng băng được thiết kế không có quy luật, làm nên một sắc thái hoàn mỹ trong sự không hoàn hảo.

Mộc Tâm cảm tháng không thôi: “Rất đẹp đó! Oa, tôi cảm giác như mình lụm về được một báo vật là cậu đó!”, ngừng một chút, cô đặt tập bản vẽ lên bàn, chỉ tay vào một chi tiết bông tuyết hòa tan trong lửa đỏ, đắn đo nói: “Nhưng mà… Các chi tiết này…”

Trịnh Sâm biết được suy nghĩ của cô: “Đúng là kỹ thuật của công ty chúng ta chưa thể làm ra được chi tiết có tính sắc sảo như vậy. Nhưng tôi đã nghĩ ra cách giải quyết rồi!”, anh lấy một hồ sơ đưa cho Mộc Tâm, “Đây là danh sách các nhà thiết kế thời trang trẻ có tổ chế tác riêng, phong cách cũng phù hợp với Sunset.”

Mộc Tâm lật xem, rồi ngẫng đầu lên, đáp: “Ý cậu là muốn hợp tác với họ để mượn tài nguyên.”, cô suy nghĩ một chút, “Ý tưởng này rất khả thi. Hiện nay các nhà thiết kế thời trang cũng bắt đầu thiết kế các phụ kiện dành riêng cho bộ sưu tập của họ. Nếu hợp tác với chúng ta, họ sẽ có thể được chia sẻ bản quyền ý tưởng thiết kế. Chúng ta có thể tiến vào thị trường một cách gián tiếp rồi!”