Chương 155

Thấy các ngón tay của cô thoăn thoắc lướt trên bàn phím, anh đút cho cô một miếng cam, tò mò hỏi: “Em học cái này ở đâu vậy? Kỹ thuật viết code rất đặc biệt đó!”

Mộc Tâm vừa thao tác vừa nhai nhai, nuốt miếng cam xuống rồi tự hào nói: “Kỹ thuật độc quyền, bên ngoài không học được đâu!”

Thấy bộ dạng đắt ý đầy đáng yêu của cô, anh thật sự là thích đến không dứt ra được. Mộc Tâm thả chậm tốc độ tay, hỏi: “Mà thật sự anh không cho người theo dõi em thật sao? Mỗi lúc em gặp chuyện anh đều xuất hiện rất kịp lúc đó!”

Lâm Đình Phong đút cho cô một miếng táo: “Thật ra anh có cho người âm thầm bảo vệ em, chứ không theo dõi em đâu.”

Cô liếc mắt nhìn anh: “Này! Đó không phải theo dõi thì gọi là gì?”

Anh hôn chụt lên cái má trắng hồng của cô: “Đó gọi là thể thiện tình yêu.”

“Xùy!”

“Họ chỉ báo cáo tin tức liên quan đến an toàn của em thôi, những chuyện khác họ sẽ không xâm phạm đời tư của em đâu.”

“Oh!”

Mộc Tâm rất nhanh đã tra ra, cô đưa laptop cho anh xem: “Nơi gửi đi là biệt thự Tropique.”

Lâm Đình Phong nhìn lướt qua một cái rồi đặt laptop xuống bàn: “Nhà chính Lâm gia. Chắc chắn là ba anh làm rồi.”

Mộc Tâm nằm lên chân anh, vừa hưởng thụ sự phục vụ trái cây vừa nói: “Em cứ tưởng chuyện kiểu này chỉ có trong phim thôi chứ! Được tự trải nghiệm đúng là kích thích ghê!”

Nghe cô nói, anh cười khẽ, vuốt nhẹ lọn tóc của cô: “Em không cần bận tâm đến ông ấy, để anh giải quyết là được.”

“Dạ.”, nghĩ nghĩ đến chuyện gì đó thú vị, Mộc Tâm ngước cặp mắt hoa đào lên nhìn anh, “Không biết khi nào ba anh đến gặp em rồi cầm tờ chi phiếu ném cho em, nói ‘cô muốn bao nhiêu tiền thì mới chịu rời xa con trai tôi!’ nhỉ?”

Lâm Đình Phong nhéo lên cái má của cô: “Nhớ nè, ông ta ra giá bao nhiêu, anh trả em gấp mười. Chỉ cần em ở bên anh là được.”

“Hihi, em có thể ăn hai đầu không? Làm giàu kiểu này nhàn thật!”

Anh cúi đầy xuống hôn lên cái môi nhỏ của cô, cắn nhẹ một cái: “Em đang quyến rũ anh à?”

Mộc Tâm chớp chớp mắt, vô tội, nói: “Em quyến rũ anh khi nào?”

“Ánh mắt em đang quyến rũ anh đó biết không?”

Lại bắt đầu quăng thính lưng tung rồi, thôi kệ đi! Sống chung với hủ thính vạn năm, mị cũng đã quen

Một buối sáng tinh sương của tiết trời lúc vào đông, hơi sương quẫn quanh trong không khí rồi đọng lại trên những phiến lá xanh tươi nhuốm màu diệp lục.

Nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống còn mười lăm độ C, Mộc Kiến Vĩ hôm nay có một cuộc hẹn đàm phán với người phụ trách dự án đấu thầu cửa hàng ở Liễu Nhật.

Tầng 5 tại trung tâm thương mại Liễu Nhật, Kiến Vĩ đến sớm hơn giờ hẹn mười phút, cậu cởi chiếc áo khoác dạ màu nâu sậm đưa cho phục vụ đem cất rồi gọi một ly cà phê nóng.

Sau khi đi báo danh bên phòng nhân sự, Liễu Thu cầm tập hồ sơ dự án, vừa đi về phòng làm việc vừa lật ra xem, trợ lý đi theo bên cạnh giải đáp câu hỏi của cô và báo cáo lịch trình:

“Liễu tiểu thư, sáng nay chúng ta có hẹn gặp mặt với công ty trang sức Sunset.”