Chương 162

Trong lòng Mộc Tâm chợt ấm áp lạ thường. Con tim như được treo trên đầu lò sưởi, bị hơi nóng bao trùm đến rạo rực và cháy bỏng.

Thì ra… Ấm áp không phải là khi bạn đứng dưới cái lạnh mùa đông rồi mặc một chiếc áo lông thật dày. Ấm áp cũng không phải là khi bạn xoa hai bàn tay vào nhau rồi áp lên hai gò má lạnh buốt. Mà… Ấm áp chính là khi… có một người vì bạn mà quan tâm từng điều nhỏ nhặt nhất.

Khóe mắt Mộc Tâm hơi âm ấm, cô chớp chớp hàng lông mi nhìn anh. Thấy cô cứ im lặng không đáp, Lâm Đình Phong xoa xoa hai bờ má cô: “Sao vậy? Bị lạnh đến ngơ người luôn rồi?”

“Lách tách! Lách tách!”, những hạt tuyết đầu mùa rơi trên mái che của trạm xe, phát ra những âm thanh thỏ thẻ.

Tuyết bắt đầu tuông xuống như cơn mưa rào, mọi người bên đường dừng lại ngắm tuyết, có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, còn có người call video cho người yêu để cùng nhau đón tuyết đầu mùa.

Tuy nhiên, trong mắt Mộc Tâm lúc này chỉ có hình dáng của tiểu gia hỏa trước mặt, trong mắt anh cũng chỉ có hình bóng cô gái nhỏ của mình.

Mộc Tâm đưa tay kéo lấy cổ áo anh, kiểng chân, áp lên môi anh một nụ hôn. Lâm Đình Phong hơi bất ngờ vài giây, sao đó anh cong khóe môi, đưa tay ôm lấy eo của cô, đáp trả lại. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hai cơ thể áp sát sinh ra một cỗ nhiệt độ ấm nóng. Nụ hôn dây dưa tận năm phút.

Thấy cô hết gặm rồi lại cắn lên môi mình một cách vụng về như con hồ ly nhỏ chưa trải sự đời. Anh mở môi cắn ngược lại, kỹ thuật hôn này của cô vợ nhỏ thật là một lời khó tả được! Chắc anh phải mang về nhà dạy lại thôi!

Sau giờ tan tầm, Ngọc Điềm láy xe ra về, thấy tuyết đầu mùa đang rơi, cô thả chậm tốc độ lại, vừa đi vừa ngắm khung cảnh lúc này. Nhìn mấy cặp học sinh đang che dù đi học về. Cô mĩm cười như nhớ đến đoạn hồi ức đẹp đẽ.

Không khí ngày càng lạnh hơn, cô đưa tay chỉnh nhiệt độ lên cao hơn, cảm khái: “Thời tiết này mà đi ăn lẩu thì tuyệt cú mèo.”

Nói là làm, cô đánh xe vòng qua một vòng xoay sáu ngã, rẽ qua đường khác, đi đến nhà hàng lẩu.

Chạy qua mấy con đường, Ngọc Điềm đi đến một quán lẩu lâu đời nằm rên đường một chiều cạnh một con kênh nhỏ.

Do là mùa đông, trời lạnh nên người người đều thích đi ăn lẩu, với lại quán khá nổi tiếng nên người đến rất đông. Ngọc Điềm đẩy cửa kính bước vào, bên trong liền lan tỏa một mùi nước lèo thơm nức.

Một cậu phục vụ đi lại chào hỏi: “Xin chào ạ! Xin lỗi quý khách, hiện tại quán đã hết chỗ rồi ạ! Quý khách muốn mua về hay là ngồi đợi một lát ạ?”

Ngọc Điềm đưa mắt nhìn vào trong quán một chút, đúng là đông thật nha! Mua về thì ngồi ăn một mình buồn lắm! Đành phải đợi vậy!

Lúc thu ánh mắt về, đôi đồng tử chợt thu được hình ảnh của một anh chàng áo trắng đang sục sùi nhúng thịt vào trong nước lẩu cay đỏ. Cô nhếch nhẹ khóe môi, nói với người phục vụ: “Tôi đến với bạn.”

Nói rồi, cô đút một tay vào túi quần âu, thong thả đi lại bàn của ai kia. Nhấc tay đánh lên vai cậu một cái: “Hey! Anh bạn lớn giọng! Trùng hợp thật! Cũng đến ăn lẩu à?”, cô tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Lạc Tư bị cô vỗ một phát, nước lẩu xộc lên mũi khiến cậu ho sặc sụa. Sau khi ho xong, cậu vỗ vỗ ngực, cầm ly nước lên uống, mở to mắt nhìn Ngọc Điềm: “Cô, sao lại là cô nữa vậy? Còn nữa, tôi lớn giọng khi nào?”