Chương 173

Nghe anh nói vậy, Mộc Tâm mới dịu lại, nhìn dấu răng trên tay anh, cô nhỏ giọng hỏi: “Đau không?”

Anh ôm chặt cô, kéo cô sát lại mình: “Hôn một cái sẽ không đau nữa!”

Cô đẩy mặt anh ra: “Đừng hòng chiếm tiện nghi của em.”

“Vậy bây giờ đi ăn với anh được rồi chứ?”

“Được, nhưng em muốn ăn đồ anh nấu.”

Anh cưng chiều nhéo hai cái má của cô: “Được, đi qua đây.”, anh dẫn cô đến quầy rượu, đưa tay xoay một chai rượu Bourbon, tủ rượu liền trượt ra, để lộ bên trong là một phòng bếp chuẩn năm sao.

Đi vào trong, bên trái là một căn bếp rộng rãi đầy đủ tiện nghi. Bên phải là một bàn ăn kiểu Đông Âu. Ngang bàn ăn có một cửa sổ sát đất cỡ lớn có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố từ trên cao.

Lâm Đình Phong đặt cô ngồi lên ghế: “Đợi anh một lát.”

Cô ngoan ngoãn ngồi chờ, rất nhanh anh đã bưng hai bát mì hoành thánh và một đĩa rau xào ra: “Nguyên liệu ở đây anh có nhờ người thay mới hằng tuần nhưng không nhiều, em ăn tạm nha!”

Mộc Tâm mỉm cười, gắp một miếng lên ăn. Hương vị lập tức bùng nổ, miếng hoành thánh mềm mại như tan trong miệng, nước dùng thanh ngọt tự nhiên, thịt tôm băm nhỏ vừa dai vừa sừng sực trong miệng khiến cô muốn ăn đến quên trời đất.

Mộc Tâm ngước ánh mắt lên nhìn anh: “Em thấy mình bị anh nuôi đến kén ăn luôn rồi!”

Lâm Đình Phong rút một tờ giấy ăn lau vết dầu trên môi cô: “Anh còn lo em sẽ ăn đến chán đấy!”

“Hì, nếu chán rồi thì đổi lại em nấu cho anh ăn! Em sẽ khiến anh nghiện đến không phải là em nấu thì không được.”

Đúng là không giống ai! Người bình thường sẽ nói những câu như ’em sẽ không bao giờ chán’ hay những câu đại loại vậy! Còn cô thì trực tiếp khen bản thân luôn! Thật yêu chết dáng vẻ tự tin này của cô!

Trung tâm thương mại Liễu Nhật,

Mộc Kiến Vĩ đang đi xem việc sắp xếp cửa hàng, anh đang thảo luận với quản lý cửa hàng về việc sử dụng nội thất và vật liệu tu sửa:

“Mức giá vật liệu đã vượt quá 7% dự toán rồi. Anh không theo sát việc thu mua vật liệu sao?”

“Dạ, giám đốc Mộc, tôi đã đàm phán với hai nhà cung ứng có vật liệu phù hợp nhất. Nhưng BC là bên đưa ra chiếc khấu thấp nhất rồi ạ!”

Kiến Vĩ nhìn bảng báo giá thì muốn nổ lửa: “Giấy dán tường làm bằng hộp kim hay sao mà một triệu một mét, bề rộng chưa tới nữa mét?”

“Dạ… họ nói đó là loại tốt nhất ạ?”

“Họ nói tốt nhất thì anh mua sao?”, Kiến Vĩ đóng tập tài liệu lại, chỉ tay về đóng giấy dán tường đang chất chồng trong gốc, “Trả lại hết! Đổi sang dùng sơn đi! Tìm một nhà tạo hình trên tường.”

“Da… Tại sao phải tìm nhà tạo hình trên tường ạ?”

Anh chỉ tay về phía bức tường đối diện cửa ra vào: “Tháo hết mấy bức trang này xuống! Sơn lại màu cam ấm! Tạo hình một bông hoa mẫu đơn lớn trên bức tường này!”

“Dạ? Tháo xuống thật sao ạ? Mấy bức tranh đó được đặt mua đến 50 triệu một bức?”

“Có hóa đơn chứ?”

“Dạ có.”

“Vậy thì đi trả hàng đi!”

“Dạ, tôi đi làm ngay ạ!”, anh quản lý vội chạy đi kêu người làm.