Chương 198

Tư thế này của Mộc Tâm khiến khe ngực sâu hút như ẩn như hiện trước mắt anh, chiếc đuôi trắng, tai hồ ly và cả đôi găng tay mềm mại… Cô chẳng khác gì con hồ ly nhỏ đến từ Thanh Khâu, vừa đáng yêu vừa quyến rũ đến cùng cực.

“Phụt!”, Lâm Đình Phong che mũi, nhảy xuống giường, vọt lẹ vào phòng tắm. A! Không ngờ mình lại chảy máu mũi! Không được rồi, không được rồi, mất mặt quá đi!

Mộc Tâm đơ người không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô thầm mặc niệm: “Gì vậy? Bộ trông mình xấu đến mức anh ấy ói luôn à? Đồ đàn ông tồi!”

Cô xuống giường đi vào phòng vệ sinh, thấy anh đang cúi đầu tạt nước lên mặt, cô liền thấy điều mình mặc niệm là đúng rồi! Anh ấy vậy mà ói thật kìa!

Lâm Đình Phong ngước mặt lên, ánh mắt anh nhìn thấy Mộc Tâm, lúc nảy trong phòng đèn mờ nên không nhìn rõ, bây giờ dưới ánh đèn huỳnh quang trong phòng tắm, anh càng nhìn rõ chiếc đầm Mộc Tâm đang mặc, đúng là full bộ hồ ly, nhưng sao lại làm bằng vải ren chứ. “Phụt!”, máu mũi anh lại chảy ra tiếp.

Thấy vậy, Mộc Tâm giật mình, vội chạy lại, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Đình Phong, anh thấy không khỏe ở đâu sao?”

Lâm Đình Phong dùng khăn giấy bịch mũi, khó khăn dời ánh mắt khỏi người cô, anh sợ nếu nhìn tiếp thì mình sẽ bị nhập viện vì mất máu mất.

Anh rút chiếc khăn tắm trên sào, quắng người cô lại, mắt không thấy thì máu sẽ không chảy, giọng nói có chút khàn đặc mà càng trở nên trầm ấm: “Dáng người của em làm anh thấy toàn thân đều không khỏe đấy! Biết không?”

Câu nói của anh thành công khiến Mộc Tâm bật cười, đột nhiên cô thấy dụ dỗ anh đến chảy máu cam cũng có chút vui thú nha.

Tiểu hồ ly không biết sống chết nào đó nhẹ nhàng tháo chiếc khăn ra, tiến lại gần anh, đôi tay mềm mại khẽ vuốt lên cơ ngực của anh, các sợi lông cọ lên cọ xuống khiến lửa nóng trong người anh cháy lên dữ dội. Đôi môi đỏ mọng mỉm cười, giọng nói mềm mại đầy tính câu dẫn: “Đình Phong, anh định khi nào thì mở quà sinh nhật đây?”

Lâm Đình Phong nhìn chiếc thắt lưng nơ bướm của cô, yết hầu khẽ động lên xuống, đưa tay ôm lấy eo cô, áp lưng cô lên thành thành bồn rửa tay, cúi đầu, hơi thở nóng hổi phả lên má cô: “Em biết hậu quả của việc khiêu khích anh là gì không?”

Cô ngửa đầu, đưa tay ôm nhẹ lấy cổ anh, nở nụ cười tinh ranh: “Không biết. Anh làm cho em xem đi!”

Anh áp môi mình lên môi cô, chiếc lưỡi linh hoạt tìm thấy lưỡi của cô mà cắn mút. Bàn tay vịn chặt eo cô, hai chân cô cũng tự giác mà câu chặt lấy eo anh.

Lâm Đình Phong bế cô đi ra khỏi phòng tắm, môi mỏng tách khỏi môi cô một milimet liền từ tính nói: “Tốt nhất là lát nữa em đừng xin anh tha cho em đấy!”

Ngoài trời bây giờ tuyết đang không ngừng rơi nhưng bên trong căn phòng lúc này lại phủ đầy xuân tình nóng rực.

Sau khi bế cô từ phòng tắm đi lại chiếc giường đơn bạc, Lâm Đình Phong nhẹ nhàng ngồi xuống nệm, vẫn để cô câu chặt eo mà ngồi trên chân mình. Một tay anh vòng ra phía sau lưng giữ lấy gáy cô, đôi môi mỏng lạnh không ngừng ở trên đôi môi đỏ mọng của cô tàn sát qua lại. Chiếc lưỡi giảo hoạt của anh như chơi trò đuổi bắt với chiếc lưỡi đinh hương của cô mà không ngừng quắn quýt đến say mê. Hai bờ môi ma sát nhè nhẹ, tiếng “Chặc! Chặc!” phát ra theo từng nhịp cắn mút khiến người nghe cũng phải đỏ mặt tía tai.

Người nghe đó cụ thể chính là Mộc Tâm. Hai má cô lúc này ửng hồng như đóa hoa đào tươi mới, không rõ là do ngại ngùng hay là do lửa tình đang rạo rực. Hai tay cô ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn vừa dịu dàng vừa cường hãn từ anh. Chiếc lưỡi mềm mại lúc này đã bị anh mút đến tê dại nhưng lại truyền đến một cảm giác thoải mái đầy thân quen.