Chương 200

Mộc Tâm vừa ưỡng ng*c cảm nhận khoái cảm anh mang lại vừa đưa tay cầm lấy cự v*t của anh vuốt ve lên xuống.

Sự to lớn của nó khiến cô hơi muốn giơ cờ trắng đầu hàng. Nhưng đạn đã lên nòng rồi, không thể không bắn được. Nghĩ rồi, cô dùng lực ngồi xuống, ấn cự v*t vào trong hoa huy*t.

“A!”, khe động nhỏ hẹp bị đầu nấm đi vào mà căn trướng đến đau đớn làm cô kêu lên một tiếng.

Lâm Đình Phong bị hành động của cô làm cho giật mình, anh giật đứt sợi dây ren ở tay, gỡ bịch mắt xuống nhìn cô. Thấy biểu cảm đau đớn của cô khiến anh muốn mắng mà không nói ra thành lời được.

Anh định ngồi dậy thì cô chợt la lên: “Đừng, anh… đừng cử động!”, Mộc Tâm đè người anh nằm xuống.

Cô biết là phá thân sẽ rất đau nhưng không ngờ chỉ vừa vào được một phần ba mà đã đau đến vậy rồi!

Anh đau lòng lau mồ hôi trên trán cô, dù cảm giác được bao bọc từ bên dưới truyền đến khiến anh rất thoải mái nhưng thấy cô đau đến như vậy làm anh thật không nở: “Mộc Mộc, hay là chúng ta…”

Cô biết anh định nói gì, nhưng sớm hay muộn gì cũng phải làm, cô không muốn chịu cảnh phá thân tận hai lần đâu. Nghĩ là làm, cô hít sâu một hơi, hai bàn tay chống lên eo anh để lấy lực ấn mạnh xuống.

Cự v*t thô to cắm thẳng vào trong, gần như đâm thủng tới tận tử cung. Mộc Tâm mềm nhũng nằm xuống ngực anh. Cảm giác đau đớn truyền đến khiến cô khó chịu vô cùng. Cô ấm ức cắn lên ngực anh một cái, ngước đôi mắt ngân ngấn nước nhìn anh, cắn răng nói: “Anh có chắc… Size của anh… không có vấn đề chứ hả?”

Cự vật bên dưới bị chiếc huy*t nhỏ mút chặt đến mức anh muốn rên lên, anh cúi đầu hôn cái môi nhỏ của cô, mỉm cười phản bác: “Size của ai có vấn đề? Em chật như vậy là muốn bẻ gãy anh sao?”, nói rồi anh một lần nữa hôn lên môi cô, nhẹ nhàng mút máp, bàn tay vuốt ve lên cơ thể không một tấc vải của cô. Bên dưới vẫn cắm sâu bên trong cô, không dám cử động.

Mộc Tâm bị anh xoa nắn đến tiết ra xuân d*ch ngày một nhiều, huyệt động cũng bắt đầu có cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

Cô ở trên người anh cựa quậy, chà sát bầu v* lên ngực anh như tìm kiếm sự thoải mái.

Thấy cô đã dần thích ứng, anh nhẹ nhàng chuyển động một chút. Vừa rút ra một nửa, dòng máu đỏ của xử nữ xen lẫn d*ch thủy trong suốt chảy dọc xuống đùi anh mang đến sự thỏa mãn chưa từng có. Anh dùng lực lật người lại đè cô dưới thân mình, bắt đầu luân động.

“Ưm…a…”, cự v*t được kéo ra khỏi cửa huyệt rồi bị ấn ngược trở lại khiến Mộc Tâm rên lên một tiếng sung sướng, hai chân cũng tự động câu chặt lấy eo anh, cong lưng chào đón từng nhịp nông sâu anh mang đến.

Lâm Đình Phong cúi đầu ngặm một bên đầu v* của cô liếm mút, bên còn lại thì dùng tay xoa nắn. Cự v*t vẫn không ngừng ra ra vào vào bên trong cô ngày càng nhanh. Hoa huy*t nhỏ hẹp của cô thật chật, mỗi lần anh đi vào như có hàng ngàn cái miệng nhỏ mút lấy khiến anh sung sướng đến tê dại.

“Ưm… a… Đình Phong… anh… chậm thôi…”, cô như bị anh đẩy lên đầu sóng ngọn gió, chỉ biết vịn chặt vai anh mà phối hợp nâng mông.

“Hửm? Chậm lại… em chắc chứ?”, anh quả thật nghe theo lời cô mà chậm lại, nhưng anh lại dùng lực đẩy vào sâu hơn, cự v*t đi lút cán vào trong hoa huy*t, đầu kh*t đâm vào tận tử cung khiến cô thoải mái đến thở dốc từng hơi.

“Ưm… anh…sâu…”, không đợi cô nói xong anh đã thút vào khiến cô run lên một cái, bên dưới truyền đến cảm giác tê dại căn trướng như có gì đó sắp trào ra.

Cô ôm chặt lấy lưng anh, miệng nhỏ ngâm nga: “Ưm… em sắp… ra rồi…”

Nghe thấy lời của cô gái nhỏ, anh mỉm cười, di chuyển vừa nhanh vừa mạnh, đâm vào điểm nhạy cảm của cô mà lúc nảy anh vừa khám phá ra. Mỗi lần đầu cự v*t chạm đến điểm ấy, cô đều cong người lên rên lớn, huy*t động cũng siết chặt hơn.

Lâm Đình Phong cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói trầm ấm đầy dụ dỗ bật ra hai từ: “Cùng nhau.”