Lâm Vy mặc dù không cãi nhau với họ, nhưng cô đã đề xuất vấn đề an toàn với các lãnh đạo phía trên, phải biết rằng đơn vị cô đang làm là nhà máy dệt bông, nhà kho chứa đầy những hàng dệt dễ cháy, trong trường hợp có người trong giờ làm việc hút thuốc, tàn thuốc rơi vào kho, đừng nói những người trong bộ môn của họ mà ngay cả những lãnh đạo trong nhà máy cũng đi tong.

Thật ra, trong lòng các lãnh đạo không phải không hiểu vấn đề này, chỉ là chưa xảy ra nên cấp trên cũng không thèm quan tâm.

Nhưng khi nghe Lâm Vy nói như vậy, trong lòng cũng cảm thấy có chút sợ hãi, nên ông ta mới bắt đầu chỉnh đốn lại mấy người nghiện thuốc kia, không để họ hút thuốc trong văn phòng nữa.

So với mấy người đó thì cơn nghiện thuốc lá của Tông Thiệu cũng không nặng lắm, hơn nữa từ lúc anh trở về Thạch Thành đến tận bây giờ, ngoài lúc ở nhà cô cầm lấy điếu thuốc cha cô đưa hút một điếu trước mặt mọi người ra thì Lâm Vy chưa thấy anh động vào thuốc lá bao giờ.

Nhưng tác hại của thuốc lá đối với cơ thể sẽ không biết mất chỉ vì anh hút nó ít hơn, hơn nữa cơn nghiện thuốc lá đều là chậm rãi từ từ theo thời gian, ban đầu là hai ba ngày một điếu, sau đó là một ngày hai ba điếu, đến cuối cùng sẽ biến thành một ngày phải hút hết hai ba gói.

Mặc dù bây giờ Lâm Vy vẫn chưa thể xác định được tính chân thực của quyển tiểu thuyết, nhưng mặc kệ nó là thật hay giả, cô đều mong rằng Tông Thiệu có thể bỏ được thuốc lá.


Nhưng Lâm Vy cũng biết hút thuốc thì dễ, cai thuốc lại là một điều rất khó, chỉ cần nhìn hai người nghiện thuốc ở trong phòng làm việc trước đây của cô là biết, cho dù cấp trên có nhìn chằm chằm thì họ cũng chỉ là không hút thuốc trong văn phòng, còn trong thời gian làm việc, lén lút chạy ra ngoài hút hai điếu là chuyện rất bình thường.

Hơn nữa cô cũng không thể giống như cấp trên, cưỡng ép bắt buộc anh phải ký vào cam kết, bởi vì làm như thế sẽ rất dễ nảy sinh mâu thuẫn, mà bây giờ cô tạm thời cũng không có ý muốn cãi nhau với Tông Thiệu, ít nhất thì cũng phải đợi đến lúc cô hiểu biết về anh hơn, tìm ra điểm mấu chốt của anh đã.

Trong lòng Lâm Vy thầm nghĩ, nhưng cô vẫn uyển chuyển nói: “Minh Minh và Thụy Thụy vẫn còn nhỏ, ngửi quá nhiều khói thuốc cũng không có lợi.

Kể từ khi vợ của những đồng đội bên cạnh lần lượt dọn đến đây ở, Tông Thiệu cũng đã nghe họ phàn nàn rất nhiều về chuyện vợ họ yêu cầu họ cai thuốc, mỗi khi phàn nàn xong lại vỗ vai anh nói rằng anh phải trân trọng cuộc sống tự do hạnh phúc như hiện tại.

Vì vậy khi nghe Lâm Vy hỏi về tình hình hút thuốc của mình, Tông Thiệu cũng rất có tính giác ngộ, sau khi nghe thấy lời nói uyển chuyển của cô, anh nói: “Anh sẽ cố gắng cai thuốc.


”Đột nhiên nhận được niềm vui bất ngờ này khiến khóe miệng Lâm Vy không khỏi giơ lên một chút, cô nói xong câu ‘Được.

’ lại cúi đầu tiếp tục đếm tiền.

Còn Tông Thiệu khi nhìn thấy nụ cười nhẹ trên khóe môi cô thì trong lòng khẽ động, vươn tay xoa má cô.

Cuộn tiền trong lon sắt cũng không dày lắm, đặc biệt là so với kho tiền nhỏ của Lâm Vy thì số tiền này cực kỳ nhỏ.

Nhưng nhiều tiền hay ít tiền thì có là tốt rồi, Lâm Vy cũng không chê, cô cởi dây chun buộc tiền ra rồi bắt đầu đếm.

Chỉ là còn chưa kịp đếm tiền, Lâm Vy đã cảm thấy mặt mình bị anh chạm vào, cô giơ tay bỏ tay Tông Thiệu xuống, nói: “Anh đừng làm phiền, em đang đếm tiền đấy.

.