Người phụ nữ mặc áo sơmi kẻ sọc nhanh chóng nhìn một lượt tờ đơn, nói: “Đủ hết rồi, tạm thời không thiếu chỗ nào cả, nhưng cụ thể có được hay không do bên trên xem xét, tôi giúp cô giao tư liệu lên trên trước, nếu có vấn đề gì sẽ thông báo cho cô biết sau.

”“Vậy thì làm phiền cô rồi.

” Lâm Vy đứng dậy nói: “Đúng rồi, nói chuyện lâu như vậy vẫn chưa biết tên của cô……”Lưu Đan vừa sắp xếp tài liệu, vừa trả lời: “Tôi tên là Lưu Đan, cô có thể gọi tôi là chị Lưu, hay đồng chí Lưu cũng được.

”Lâm Vy gọi một câu chị Lưu, sau đó hỏi: “Nếu như vậy, tôi hôm nay có thể đi về trước? Còn có đăng ký hộ khẩu thì mất bao lâu có thể xong?”“Buổi chiều tôi có việc phải lên trụ sở Bộ tư lệnh, có thể mang hồ sơ của cô đi nộp luôn, còn việc bao giờ xong hộ khẩu thì phải xem kết quả kiểm tra thẩm định của bên kia, có vấn đề gì hay không.

” Nói xong, Lưu Đan lại nói thêm: “Nhưng mà cô cũng đừng lo, lúc trước khi hai người kết hôn đã thông qua kiểm tra chính trị, bây giờ chắc cũng không có vấn đề gì, chỉ là đi thêm một lượt lưu trình nữa thôi, chắc là sẽ mất hai ngày.

”Lâm Vy nói cảm ơn với cô ấy: “Vậy thì ngày kia tôi lại đến, đến lúc đó vẫn là đến tìm cô sao?”“Ừm, đến tìm tôi, vấn đề về hộ khẩu đều do tôi phụ trách.


”“Được.

” Lâm Vy gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó lại quay sang nói với hai đứa trẻ: “Hai đứa chào tạm biệt dì đi nào.

”Hai anh em trong miệng vẫn ngậm kẹo, nghe thấy lời nói của Lâm Vy thì lần lượt đẩy kẹo sang một bên, vẫy tay nói: “Tạm biệt dì Thẩm, tạm biệt dì Lưu.

”Thực ra Thụy Thụy cũng không chú ý lắng nghe cuộc nói chuyện của họ, nên không biết tên họ của hai người như thế nào, thằng bé vốn định nói luôn ‘Tạm biệt hai dì’, nhưng chưa kịp nói thì nghe được giọng nói của anh trai, liếc nhìn anh nó một cái rồi nhanh chóng thay đổi lời nói.

Nhìn thấy động tác nhỏ của Thụy Thụy, khuôn mặt của Thẩm Thanh bất giác nở nụ cười nói: “Tạm biệt Minh Minh, tạm biệt Thụy Thụy.

”Lâm Vy cũng vẫy tay chào hai người họ, cầm lấy túi đựng tư liệu, sau đó dẫn hai đứa trẻ ra khỏi phòng.


Vừa mới ra khỏi văn phòng, Lâm Vy đã nhìn thấy một người phụ nữ trẻ khoảng chừng bốn mươi tuổi từ bên ngoài bước vào, người đó để tóc ngắn, mặc một chiếc áo sơmi màu xanh lam, bên dưới mặc một chiếc quần ống đừng màu đen, chân đi một đôi giày da mũi tròn.

Nhìn dáng vẻ trông rất giỏi giang.

Mặc dù những người ở đây cơ bản đều là vợ của quân nhân, đều ở trong cùng khu nhà ở, có thể coi như hàng xóm, cho dù không quen cũng có thể nói chuyện với nhau.

Nhưng Lâm Vy cũng không phải người sẽ chủ động đi đến kết bạn, nên cô chỉ gật đầu chào rồi dẫn theo hai đứa trẻ rời đi.

Ngược lại, người phụ nữ trung niên lại nhìn Lâm Vy mấy lần, sau khi vào văn phòng sắp xếp công việc cho người thân quân nhân, nói chuyện một lúc mới hỏi: “Người vừa rồi đi ra ngoài là quân tẩu mới chuyển đến à?”Trong phòng này cũng chỉ có hai người đang làm việc, các lãnh đạo đã bị gọi đi họp.

Nghe thấy câu hỏi của bà ấy thì người phụ nữ ngồi bàn bên trái khó hiểu hỏi: “Vừa mới có người đến đây à?” Người cô ấy hỏi là người đồng nghiệp bên cạnh.

.