Vượt qua nhiều sự cản trở, cuối cùng Trình Diệu Vi cũng xem được đoạn băng ghi hình cô cùng với Dương Tuấn Phong vào khách sạn đêm hôm ấy.

Chỉ vì nó mà thanh danh của cô bị hủy hoại, những người thân thuộc cũng phải gánh lấy nỗi nhục từ trên trời rơi xuống này.
Trình Diệu Vi nhìn chằm chằm vào đoạn video, người phụ nữ đó thực sự giống cô từ phía sau.

Kẻ bày trò hãm hại cô hẳn đã dày công sắp đặt để có được một thước phim sống động như thế nhằm qua mắt mọi người.
“Người trong đoạn băng này thật sự không phải con?” Trình Thiên Thành muốn xác nhận lại một lần nữa.
“Bố à, cho dù cả thế giới không tin con, bố cũng phải tin con chứ!”
Trình Diệu Vi lạnh lùng nhìn ông Trình, đôi mắt hằn lên những vằn đỏ.
Thông qua lời nói và cử chỉ của Trình Diệu Vi từ lúc bước vào phòng làm việc đến giờ, Trình Thiên Thành cũng bắt đầu tin tưởng cô.

Có lẽ, từ sâu trong lòng mình, ông mong lời con gái nói là sự thật.
“Diệu Vi, con có nghĩ ra được ai đã làm chuyện này không?”
“Còn ai trồng khoai đất này nữa.

Chính là Trình Diệu Lan, con gái yêu của bố đấy!” Trình Diệu Vi dứt khoát trả lời.


Khi nhắc đến cô ta, Trình Diệu Vi chỉ muốn lột khuôn mặt đó xuống khỏi người phụ nữ tâm cơ ấy.

Cô ta… quả thật không xứng với diện mạo của em gái cô ở thế giới thực.
“Không thể nào!” Trình Thiên Thành kiên quyết phủ nhận: “Diệu Lan không phải là người như thế, nếu không có chứng cứ thì con đừng suy đoán lung tung.”
Quả nhiên là không ai tin lời cô nói.

Họ muốn chứng cứ, cô sẽ cho họ thấy chứng cứ.
Trước khi rời khỏi phòng làm việc của Trình Thiên Thành, cô không quên dặn ông: “Tối nay bố đừng quên tới khách sạn JK cùng mọi người nhé! Ở đó, con sẽ công khai sự thật đằng sau của đoạn video này.”
***
Tập đoàn nhà họ Tư,
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tư Tử Phàm vội vàng đến công ty để tham gia cuộc họp sáng nay.
Trong suốt cuộc họp, tâm trí của Tư Tử Phàm bị sao lãng, trong đầu toàn nghĩ tới khuôn mặt của Trình Diệu Vi.
“Chết tiệt.

Sao trong đầu mình lại là cô ta?” Tư Tử Phàm tự hỏi.

Anh khó chịu ngồi ngẫm ngợi.
“Chuyện khi nãy ở bệnh viện là sao?” Tư Tử Phàm mường tượng lại lời nói ám muội của Trình Diệu Vi khi đó, bất giác anh nhìn xuống cơ thể mình, mồ hôi lạnh toát ra, anh nắm chặt tay chửi thề.
“Chết tiệt! Sao cơ thể mình lại thành thật như vậy chứ?”
Tư Tử Phàm hừ lạnh một cái.

Anh vẫn tức tối vì chuyện bản thân không phải người chồng đạt chuẩn trong mắt Trình Diệu Vi.
“Mình là người thừa kế xuất sắc nhất Tư thị đó? Vậy mà… cô ta…?” Tư Tử Phàm lại rít lên, lòng ấm ức khôn tả.

Rõ ràng anh là nhà thừa kế sáng giá, CEO tài năng trong mắt mọi người, vậy mà đối với Trình Diệu Vi anh lại không xứng làm chồng.

Càng nghĩ Tư Tử Phàm càng bực bội.
Ngay khi từ kết hôn với Trình Diệu Vi, ai cũng biết giữa hai người họ là cuộc hôn nhân thương mại, hoàn toàn không xuất phát từ tình cảm của đôi bên.


Tư Tử Phàm biết Trình Diệu Vi thích anh từ thời trung học, anh cũng không chán ghét cô.

Vì thế, khi tiến tới hôn sự này, anh không có lý do để phản đối.
Theo thời gian, tình bạn giữa họ chuyển thành tình cảm vợ chồng.

Sống bên nhau một thời gian, Tư Tử Phàm cứ nghĩ rằng mình yêu Trình Diệu Vi.

Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy giữa họ có một khoảng trống gì đó không thể hòa hợp được.

Nó giống như một món ăn đủ màu sắc, thực hiện đúng công thức nhưng lại không phải là hương vị mà người nấu mong đợi.
Ngoài Trình Diệu Vi ra, anh chưa tiếp xúc với người phụ nữ nào khác, cũng không có hứng thú với bất kỳ ai.

Anh tài giỏi, lại thông minh, sự nghiệp vững vàng khiến bản thân trở thành một người toàn diện, không ai dám tới gần, đặc biệt là phụ nữ.
Dựa vào năng lực làm việc xuất chúng, Trình Diệu Lan nhanh chóng trở thành cánh tay phải đắc lực cho Tư Tử Phàm, nhưng chỉ dừng lại ở mối quan hệ sếp và trợ lý.
“Anh Tư, anh nghĩ thế nào?”
Câu hỏi bất ngờ kéo Tư Tử Phàm trở về với thế giới thực.

Đây là lần đầu tiên anh bị phân tâm trong cuộc họp và nghĩ tới Trình Diệu Vi.

Ở phía đối diện, Trình Diệu Lan nhìn kĩ Tư Tử Phàm, cảm thấy có chút bất thường.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi không nghe thấy câu hỏi của cô, nói lại một lần nữa đi.” Tư Tử Phàm nói.

Vì anh là cấp trên, không ai có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ tóm tắt lại nội dung vừa rồi.
Tuy nhiên, khi giọng nói của người trong cuộc họp vang lên, Trình Diệu Vi lại xuất hiện trong tâm trí anh.

Cô ấy rủ anh tới khách sạn JK để làm chuyện vợ chồng.

Nghĩ tới đây, anh thấy người mình ngứa ngáy khó chịu, môi mím chặt.
“Anh Tư, anh thấy phương án này như thế nào?”
“Hả?” Tư Tử Phàm giật mình hỏi lại: “Nói xong rồi à?”
Một nhân viên đáp: “Vâng.”
“Nói lại lần nữa đi.”
Trước ánh mắt của bao nhiêu người, lời nói của anh khiến họ ngây ra vài giây.

Sếp Tư vốn là một người nghiêm túc trong cuộc việc, trước giờ còn được mệnh danh là “sát thần”, vậy mà hôm nay lại như người mất hồn.

Thật khó để biết anh đang trầm tư vì chuyện gì..