Bùi Tịch nhìn kĩ đại môn đang đóng, môi mỏng hơi nhếch lên, trong mắt thoáng qua tia trào phúng, xoay người rời đi..

Buông bỏ chuyện cũ, cố gắng mạnh mẽ, đúng là người si nói mộng!

Ngân Lang đáng thương nhìn người đang bước đi "Chủ nhân, không phải đến đây lấy đồ ăn cho ta sao?"

Sao nhanh như vậy lại đi rồi "Ngao ô.." nó đã không còn một xíu sức lực nào, đói sắp chết rồi!

"Vào rừng, tự bắt đi."

"Được oa! Ngao!"

* * *

"Các vị, sư đệ, sư muội, ta đi trước, về sau có cái gì không hiểu đều có thể tới hỏi ta, cùng nhau nỗ lực." Tô Mộng Mộng nhoẻn miệng cười, giống như gió xuân thoáng qua, đôi mắt óng ánh.

Tướng mạo của Tô Mộng Mộng trong môn phái vốn là trong hàng ngũ đệ nhất, trước đó là do tính cách, cùng tác phong quá kém nên mới làm người oán hận.

Nhưng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, mọi người mới có cơ hội nhìn đến mỹ mạo của nàng! Tô Mộng Mộng nhìn nhìn đám người thẹn thùng không dám nhìn nàng, ý cười càng sâu..

Đôi mắt ánh lên nụ cười sáng ngời, cả người thoạt nhìn ôn nhu lại hào phóng..

Lâu lâu có người sẽ nâng đầu lên nhìn lén nàng..

Tô Mộng Mộng ra hiệu với Diệp Dung, mở ra đại môn bước đi, để lại cho mọi người bóng dáng mê người..

* * *

"Thế nào, ta MN có lợi hại hay không!" Tô Mộng Mộng khôi phục dáng vẻ lưu manh đá văng cửa sân.

Nâng cao ý chí, dùng màn diễn thuyết lay động lòng người, thành công thoát khỏi hình tượng đi tìm đường chết của nguyên chủ!

"Dù sao cũng là diễn, bây giờ liền lộ nguyên hình, hừ!"

"Phanh."

"Meo!"

"Ngươi lại ra tới?" khóe miệng Tô Mộng Mộng cứng đờ.

Nàng lại phải vuốt lông nó cả ngày sao..

"Đương nhiên! Bổn Miêu cũng muốn hít thở không khí chứ." Ngẩng đầu nhìn thoáng qua nàng, ghét bỏ xoay mặt đi..

"..."

Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị mèo nhìn bằng loại ánh mắt này, rất muốn một quyền đánh nó!

"Được rồi."

"Lại nói, ngươi nói mấy câu liền có thể lừa gạt mọi người, cũng rất tuyệt đó." xem ra những người này cũng không thông minh bằng bổn miêu!

Tô Mộng Mộng nhìn mèo trắng trong ngực, vẻ mặt ngạo kiều!

Hung hăng vuốt lông nó, thật thoải mái!

Vô nghĩa, đây là mị lực của ngôn ngữ!

Ở thế giới trước, lúc còn đi học, nàng chỉ cần đứng trên sân khấu diễn thuyết kèm theo âm nhạc du dương đã lấy đi nước mắt của bao nhiêu học sinh!

Tô Mộng Mộng khiêm tốn, "Tạm được, tạm được."

Còn phải cảm ơn sự xuất hiện của Thẩm Kiều Kiều, đúng lúc có thể ném cái nồi này đi, đem những chuyện nguyên chủ làm trước kia giải thích thành vì yêu làm bậy, cũng vì yêu nên bị lợi dụng, bị lấy ra làm trò cười, là người bị hại!

Huhuhu..

Nếu không làm sao dễ thành công như vậy!

Còn có Diệp Dung..

"Sư tỷ." Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Tô Mộng Mộng lười biếng ngồi ở ghế trên nhìn người từ ngoài cửa tiến vào, vẻ mặt hưởng thụ, nhẹ nhàng vuốt lông mèo. "Diệp Dung, đệ tới rồi."

"Sư tỷ, thực xin lỗi." Diệp Dung nhìn người ngồi trên ghế, cúi đầu, trước kia hắn còn trách cứ sư tỷ, cũng không biết sư tỷ bị người ta khi dễ đến mức này..

Tô Mộng Mộng không chút để ý xua xua tay, "Không có việc gì, đều đã qua, hôm nay cũng nhờ người đệ tìm diễn rất tốt."

"Đặc biệt màn chất vấn kia, cùng vỗ tay, quả thực là dệt hoa trên gấm!"

Trực tiếp đem không khí toàn trường nâng lên!

Trận tẩy não này mới dễ dàng thành công như vậy!

Diệp Dung ngẩng đầu nhìn nàng rồi lại cúi đầu.

"Muốn nhìn liền nhìn, sư tỷ để cho đệ nhìn đủ, không cần sợ nha, tiểu sư đệ!"

Nàng không hề đáng sợ, nàng rất ôn như nha!

Lời editor: Đọc truyện tại trang chính chủ truyenwiki1.com và dembuon là đang ủng hộ editor!