Có chiến tranh tất sẽ có thương vong, Cố Diệu và những người khác theo quân, chịu trách nhiệm đun thuốc trong doanh trại, làm trợ thủ cho quân y và chăm sóc các thương binh.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Hầu hết người bị thương đều là tù binh, hoặc là đao chém trên cánh tay, hoặc là một kiếm trên đùi, may sao vết thương không sâu chỉ cần băng bó cầm máu đã ổn.

Những người này sắp tới được tập hợp lại vào quân doanh, nếu bị thương tất nhiên sẽ ảnh hưởng.
Lạ nỗi, một số người bị thương thật, song một số khác tự cố ý trúng đao, bởi vì có vài người trong số đó vẫn còn luẩn quẩn với suy nghĩ “tại sao tướng quân lại làm phản?” trong đầu.
“Không phải đã nói rồi ư, Hoàng thường vô lý mưu hại đại tướng quân, may mắn sao đại tướng quân phúc lớn mạng lớn, được thần tiên phù hộ, như vậy mới có thể tìm Hoàng thượng đòi công đạo.”
“Nhưng tướng quân đã làm phản.”
Từ ngày đầu tiên đặt chân vào quân doanh, bọn hắn đã gánh trên vai trách nhiệm bảo vệ mẫu quốc, giết ngoại địch, tiêu diệt kẻ mưu nghịch.

Hiện tại bảo hắn từ bỏ tín ngưỡng đã in sâu trong máu thịt để trở thành một phản tặc, điều đó thật sự rất khó để chấp nhận.
“Là ai trước kia đã vu hãm tướng quân trì hoãn quân tình?”
“Hoàng thượng.”
” Là ai dán bố cáo tuyên bố đại tướng quân có ý đồ mưu phản, tội đáng phải giết?”
“Là…Hoàng thượng…”
“Cho nên không thể trách đại tướng quân, con thỏ lúc nóng nảy cũng biết cắn người.”
Thấy người kia vẫn chưa nghĩ thông, tiểu binh dọa dẫm: “Nếu ngươi còn như vậy, ta sẽ bắt ngươi nộp lên đó!”
Tiểu binh tiếp tục nói lời thấm thía: “Ngươi có ngu không hả, ngươi nhìn xem bây giờ ăn gì, trước kia ăn gì? Có chút đầu óc đều biết nên chọn cái nào, nếu làm tốt nói không chừng còn được phong tước kìa.” [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Nhớ tới bánh bao thịt mỹ vị, tất cả những oán hận đều bay biến.
Bánh bao rất lớn, không chỉ mềm mà còn rất nhiều tầng, nhân cải trắng đậu hũ, loáng thoáng thịt băm!
Ăn vô cùng ngon.
Họ không biết ngày mai được ăn gì, khác thức ăn của tướng quân hay vẫn giống nhau.
Một người trong đó liếm môi khát khao nói: “Ngươi nói xem có phải tướng quân sẽ được ăn cơm với thịt hầm không?”
“Không thể nào…món hấp đã đủ ngon rồi, tốt hơn bắp cải luộc nhiều.”
“Sao không phải, đồ ăn của chúng ta kém nhất, tướng quân ăn ngon, còn có thể ăn ngon hơn binh trưởng do thám! Có khi phó tướng còn được ăn cá…”
Người kia nuốt một ngụm nước bọt.
“Ngươi vừa nói tướng quân thế nào kia? Mưu phản?”.

Truyện Lịch Sử
“…Cái ta nói là tranh quân công, làm phó tướng.”
Kỳ thực hai người này cũng không sai hoàn toàn, thức ăn của bọn họ không giống nhau.
Binh lính được phân hai cái bánh bao, một bát thịt hầm, bên trong là một tảng thịt ba chỉ dày.

Mấy người Từ Yến Chu và Lưu Vĩ Trạm cũng ăn những món này.

Hơn mấy vạn người, Cố Diệu không thể một mình làm tất cả.
Phụ nhân ở Vân Thành đều đến đây nấu cơm, mỗi ngày trả hai mươi văn tiền, tuy rằng không nhiều nhưng cũng coi như có tâm ý.
Đồ ăn đều ấn theo công thức của Cố Diệu mà làm, đầu tiên chiên vàng hai mặt miếng đậu hũ, sau đó hầm chung với bắp cải và thịt ba chỉ.

Đậu hũ chiên thơm nức mũi, càng thấm nhiều nước thịt ăn càng ngon.


Ăn chung với bánh bao tròn to trắng trẻo, mỗi người hai cái, nhân lúc còn nóng ăn hết, vừa no vừa ấm bụng.
Mấy người phụ bếp ăn cùng nhau, cơm nước xong, Cố Diệu lấy túi ra tính tiền một ngày công, năm mươi người hết một lượng bạc.
Có tiền đương nhiên rất tốt, tuy vậy tất cả các phụ nhân đều không chịu lấy.
“Chỉ nấu một bữa cơm thôi mà, với cả nấu ăn cũng không tốn sức, bọn tôi còn được bao cơm nữa! Có thịt lại có đồ ăn, như vậy là đủ rồi!”
“Đúng vậy đúng vậy, đủ rồi, bọn tôi ở nhà không có việc gì làm, ra đây làm chút việc cũng rất thú vị.”
“Nấu cơm cho tướng sĩ lại đòi tiền công, chúng ta sẽ thành loại người gì.”
“Trong thành vẫn còn rất nhiều tỷ muội ở không đó, chỉ cần có việc, làm cái gì cũng được.”
“Không cần trả tiền, bao cơm là được rồi.”
Một đám phụ nhân mặc vải bố trên người, ánh mắt ôn hòa thiện lương, đụng nước lạnh cả một ngày, bàn tay đã đỏ bừng vì lạnh.
Cố Diệu xoa chóp mũi nói: “Nếu còn người đến thì tốt quá, chỗ làm đậu hũ đang cần.

Mọi người hãy nhớ kỹ cách làm đậu hũ, không chỉ phục vụ cho chiến trận, sau này về nhà làm cho người trong nhà ăn.”
“Bây giờ chưa tới lúc gieo hạt, mọi người có thể ra đây hỗ trợ dựng lều giữ ấm, đốt than củi.

Vất vả rồi.
Cố Diệu quay đầu nhanh chóng gạt đi giọt nước mắt, nàng cao giọng nói: “Không còn sớm nữa, mọi người về nghỉ đi thôi, sáng mai lại đến.”
Mấy đầu bếp nữ đã ăn xong, nhưng mấy người Cố Diệu bận rộn nửa ngày vẫn chưa uống một ngụm nước nào.

Lư thị uống mấy ngụm nước trong túi vải, Từ Ấu vi xoa xoa cánh tay đau nhức, Lý thị thở hắt một hơi, trong ánh mắt luôn chất chứa ý cười.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Cơm nước xong, bốn người dọn dẹp sạch sẽ xoong nồi, kệ bếp.

Đến lúc thu thập xong tất cả, phía chân trời đã ngả sang màu hồng.
Cố Diệu lau nước trên tay, nhìn thấy phía đối diện có một người mặc áo giáp, đeo bội kếm trên hông từ xa đi đến.
Là Từ Yến Chu.
Từ chiến trường trở về, quanh thân Từ Yến Chu mang theo một cổ lệ khí, chàng mỉm cười bước về phía Cố Diệu: “Mệt không?”
Chiến tranh chính là như vậy, không chỉ những người xông pha phía trước mệt mỏi, người xử lý hậu cần đằng sau cũng phải chịu nhiều vất vả.

Cố Diệu đáp: “Không sao.”
Có nhiều người hỗ trợ, đám người Lưu Vĩ Trạm vẫn thường xuyên chạy đến đây giúp đỡ, tốt vô cùng.
Lúc này cũng không biết phải nói gì, Cố Diệu đành hỏi: “Huynh ăn chưa?”
Từ Yến Chu: “Ăn rồi, ăn chung với bọn họ, nàng thì sao, ăn gì chưa?”
Cố Diệu đáp: “Đã ăn rồi, cùng mẫu thân và mấy người nữa.”
Đây là một trong số ít lần kể từ khi lưu đày hai người không dùng bữa cùng nhau, cảm thấy có chút không quen.
Cố Diệu: “Nếu huynh ăn chưa no, ta nướng thêm một củ khoai lang nhé?”
Hiện tại phải tiết kiệm lương thực, muốn thêm khẩu phần cho Từ Yến Chu cũng chỉ được một củ khoai.
Từ Yến Chu: “Ta no rồi, A Diệu, ta tới đón nàng về nhà.”
Bọn họ theo quân nên binh lính đánh đến Túc Châu, họ cũng phải chuyển đến Túc Châu.

Từ gia chọn một tiểu viện cách quân doanh không xa, tổng cộng có sáu phòng, một phòng của Lư thị và Từ Ấu Vi, một phòng cho Lý thị, Từ Yến Nam ở một mình một phòng.

Lúc chuyển đến chỉ mang theo quần áo, các vật khác như ngăn tủ chỉ đành để lại phủ tướng quân.
Thu dọn lại nhà mới một chút, Cố Diệu chuẩn bị nước rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi, nước còn chưa sôi đã có người tới báo.
“Đại tướng quân, dân chúng trong thành đều chạy tới đứng bên ngoài cửa phủ thủ thành, cầm rất nhiều thứ trên tay, ngài đến xem một chút đi.”

Nội tâm Cố Diệu bất giác căng thẳng, hai bên giao chiến người khổ nhất là dân chúng.
Có lẽ bá tánh đang phẫn nộ vì sao một người từng trấn thủ biên cương như đại tướng quân lại làm phản, cho dù có bọn người Cố Thừa Lâm làm chứng, vẫn sẽ có người không tin.
Dân chúng đang muốn đến chất vấn ư?
Cố Diệu: “Bọn họ cầm cái gì?”
Đao, búa hay là cuốc, tốt nhất đừng để một ai bị thương.
Lính báo tin gãi gãi đầu: “…Có người xách rổ trứng gà, có người xách theo thịt khô, có người xách theo điểm tâm…Còn mấy người nữa tiểu nhân không nhìn rõ.”
Cố Diệu ngẩn người, nàng quay sang Từ Yến Chu nói: “…Phu quân, chúng ta đến xem một chút.”
Bá tánh không biết đến chỗ nào mới tìm được Từ Yến Chu, chỉ đành tập trung trước phủ thủ thành.

Thủ thành Túc Châu đã bị bắt, có lẽ tướng quân đã vào phủ, bọn họ tập kích ở chỗ này chắc chắn sẽ gặp được.
Bọn họ đem vật phẩm đến muốn tặng cho Từ Yến Chu.
Dân chúng thành Túc Châu có gốc gác khác nhau, thời gian trước chiến hỏa liên miên, dân Túc Châu sắp không vượt qua nỗi khổ này, may mắn được Từ Yến Chu lãnh binh đánh tan quân Đột Quyết chiếm Vân Thành, trao cho người dân Túc Châu những ngày tháng trong yên bình.
Hiện giờ thành Túc Châu đã bị công phá, đồng nghĩa với việc bọn họ trở thành tù binh, thân là tù bình tất nhiên phải giao nộp ít vật phẩm lên nha.

Lấy ra tất cả những thứ tốt tích cóp trong nhà, nhuộm trứng gà thành màu đỏ, chỉ cần nhìn qua cũng thấy vui mừng.

Đường nâu được gói trong giấy dầu, rau khô và thịt khô cất trong nhà từ hồi đầu năm đều mang theo hết.

Không phải thứ gì quá tốt, nhưng tất phải có lương thực, không có bột gạo thì lấy bột bao bột cao lương thật to mang đến.
Từng người từng người một xách giỏ đi qua, nhón chân nhìn quanh, ngóng trông Từ Yến Chu bước ra.
Không biết ai hô lên: “Đại tướng quân đến!”
Đám người lập tức chủ động dạt ra hai bên tạo thành một đường ở giữa.

Cố Diệu đứng bên cạnh Từ Yến Chu thu hết tất cả mấy thứ trong tay mọi người vào trong mắt, quả nhiên cái gì cũng có.
Từ Yến Chu lên tiếng: “Mọi người mang đồ về đi.”
“Vậy đại tướng quân hãy bảo trọng thân thể, cùng tướng quân phu nhân sống đến bạch đầu giai lão, cử án tề mi! (tôn trọng lẫn nhau)
Người về còn vật thì không, vốn dĩ chính là mang đồ tới, vừa nghe lời này bọn họ lập tức đặt hết xuống đất, chỉ trong chốc lát đã chạy mất dạng không còn một bóng người.
Trên mặt đất chất đầy trứng gà, thịt khô và lương thực mà bọn họ dành dụm đã lâu.
Phải thắng trận, nhất định phải chiến thắng, khi đó mới có thể giúp bá tánh thoải mái ăn bột gạo, ăn trứng và thịt.
Lòng Từ Yến Chu trĩu nặng: “Ghi hết vào sổ sách, trước tiên sẽ xung làm quân lương…”
Dù chiếm được kho lúc của Túc Châu vẫn không đủ quân lương, lần này ghi tạc toàn bộ trong lòng về sau sẽ báo đáp bọn họ.
Tổng cộng có hơn tám trăm cân lương thực, hơn hai trăm trứng gà, thịt và rau có thể nuôi trồng, tiết kiệm thêm được một ít.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Còn Khoảng hơn một tháng nữa sẽ trồng rau vụ xuân, trong hơn một tháng này cần dựng xong lều giữ ấm để.

Đậu hũ phải dùng nhiều nên cũng thừa rất nhiều bã đậu cho heo ăn.
Lưu Vĩ Trạm nhận được sự đồng ý, lập tức chạy sang thôn phụ cận ôm heo con về, một con giá từ một, hai đến năm lượng, hắn mua một lúc ba mươi con.

Sau đó đắp chuồng heo suốt đêm ngoài thành Túc Châu làm nhà mới cho ba mươi con heo kia.
Tính đi tính lại đã có hơn năm mươi con heo.
Hai mươi con heo cũ rất khỏe mạnh, mưa xuống một trận cũng không sinh bệnh mà còn béo núc ních, đợi lớn đến một trăm cân đã có thể xuất chuồng.
Riêng đàn gà con vẫn còn nhỏ, không có thịt, trứng được xem thành món mặn, nên Lưu Vĩ Trặm trực tiếp bắt sáu mươi con gà và hai mươi con gà mái đẻ trứng.

Đợi sau này có nhiều tiền, nhiều lương thực hơn, trong tay chắc chắn sẽ càng nhiều heo.
Lưu Vĩ Trạm cảm thấy cực kỳ khoái chí, chỉ mới Túc Châu đã nhiều tiền đến vậy, xem ra quốc khố sẽ có rất nhiều bạc nha.

Thành Túc Châu bị chiếm, tin chiến bại lập tức truyền về Thịnh Kinh.
Trấn Viễn Hầu lui binh đến Tương Dương, đóng chặt cửa thành, canh phòng nghiêm ngặt.
Trong một đêm, Đại Sở mất ba tòa thành.

Chu Ninh Sâm ngồi trên long ỷ, nhìn chiến thư gửi về mà toàn thân phát lạnh.
Ba tòa thành, không chỉ dừng lại ở ba tòa thành.
Tiếp theo là thành nào, Tương Dương hay Lĩnh Nam? Bây giờ Đại Sở còn lại 35 thành, có phải sớm muộn gì Từ Yến Chu cũng đánh tới Thịnh Kinh?
Chu Ninh Sâm ngồi trên long ỷ, phía dưới có một đám người đang quỳ cùng hai lão thần và tâm phúc tiếp theo được Chu Ninh Sâm chỉ định ra trận.
Y phát giác có điều gì đó không đúng, lúc Từ Yến Chu còn canh giữ biên quan y có thể kê cao gối mà ngủ, nhưng khi Từ Yến Chu tạo phản, y không thể làm được một việc gì.
Chu Ninh Sâm gằn từng chữ: “Từ Yến Chu chỉ có ba vạn quân, trẫm phân cho Trấn Viễn Hầu mười vạn binh mã vậy mà trong một đêm đã mất hơn tám ngàn, rốt cuộc là đánh kiểu gì, mười vạn người ngay cả một cái thành cũng không giữ được?”
Phó tướng run rẩy như cầy sấy: “Hoàng thượng, Từ Yến Chu công thành thế như chẻ tre.

Chưa kịp phản ứng thành đã bị phá, đại tướng quân thấy tình hình không ổn mới phải lui binh đến Tương Dương.

Hoàng thượng, Tương Dương nhất định sẽ được bảo vệ!”
Cái Chu Ninh Sâm cần chỉ là bảo vệ? Cái y cần là đánh chiếm lại thành Túc Châu.

Hiềm nỗi thủ thành còn khó, nói gì đến đánh chiếm lại.
Chu Ninh Sâm: “Tương Dương còn bao nhiêu người, bao nhiêu lương thảo?”
Phó tướng vội đáp: “Có 91.700 người, lương thảo có thể kiên trì hơn nửa tháng.”
Thật ra sẽ kéo dài hơn một tháng, nếu kho lúa không đặt ở Túc Châu.

Bây giờ chỉ còn kiên trì được hơn nửa tháng.
Chu Ninh Sâm: “Truyền ý chỉ của trẫm, giao mười vạn quân lương cho Tương Dương, thành Tương Dương phải được trấn giữ.”
Đầu Chu Ninh Sâm bắt đầu đau nhức, y cố nén lại: “Chư vị ái khanh, có gì muốn nói không, thừa tướng?”
Lão thừa tướng bước ra nói: “Hoàng thượng, Từ tướng quân đã trấn thủ Tây Bắc hơn sáu năm, nếu muốn tạo phản hẳn đã sớm làm, vi thần cảm thấy, không bằng điều tra lại sự tình thật rõ ràng, có lẽ đã có hiểu lầm ở đây.”
“Hiểu lầm? Ý của thừa tướng Từ Yến Chu liên tiếp chiếm ba thành chỉ là hiểu lầm, có phải chờ đến lúc Tương Dương bị hạ, thừa tướng vẫn cho là hiểu lầm không, chờ đánh đến Thịnh Kinh, ngươi vẫn còn nói hiểu lầm!” [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Chu Ninh Sâm nói xong, bất chợt cảm thấy đầu óc choáng váng.
Đánh cũng đã đánh, vậy mà còn sám khuyên y sửa án cho Từ gia.
Quá nực cười.
Chu Ninh Sâm yên lặng quan sát thừa tướng một hồi lâu, y nói: “Thừa tướng, Từ Yến Chu đã tạo phản, có nghĩa hắn đã phạm vào tội mưu nghich, dù có hiểu lầm hay không hắn vẫn là phản tặc.”
Y tiếp tục: “Song, trẫm sẽ cho hắn thêm một cơ hội nữa, thừa tướng, trẫm lệnh cho ngươi đến Tương Dương khuyên Từ Yến Chu quy hàng.”
Chu Ninh Sâm đang sợ, Từ Yến Chu tạo phản là việc y sợ nhất, Sở Hoài bỏ đi, Chu Tước Vệ không thể quay về, tất cả đều hướng về Từ Yến Chu.

Có lẽ dân chúng thành Túc Châu cũng chờ ngày này từ lâu, bọn họ căn bản không để hoàng đế như y vào mắt.
Chu Ninh Sâm không dám phái thêm người đi, Sở Hoài và đám Chu Tước Vệ là minh chứng.
Chu Ninh Sâm: “Thừa tướng, trẫm chờ tin tốt từ ngươi.”
Đã từng, thừa tướng từng quỳ trên bậc thềm bạch ngọc trước điện cầu tình cho Từ Yến Chu, đối diện với thừa tướng, Từ Yến Chu dám ngang nhiên tiếp tục công thành sao?
*
Túc Châu.
Bên ngoài thành đang khí thế bừng bừng khai hoang dựng lều rầm rộ, bá tánh Túc Châu cũng theo đến làm việc, vừa nhanh lại vừa giỏi giang.
Lưu Vĩ Trạm chắt lưỡi: “Biết rõ thì hiểu họ đang tới giúp đỡ, không biết còn tưởng bắt tù binh làm đó.”
Một ngày ba bữa cơm, ăn xong nghỉ ngơi một chặp tiếp tục làm việc.

Người nhiều, công việc nhoáng cái đã xong.
Buổi sáng mới bắt đầu dựng lều giữ ấm, đến chiều tối đã hoàn thành.
Lúc này đang cho quân nghỉ ngơi chỉnh đốn, đóng quân canh giữ phía nam thành Túc Châu, đề phòng quân định đột nhiên đánh lén.
Binh lính bị thương phải được chăm sóc tốt, ngựa phải ăn no nghỉ đủ mới có thể tiếp tục đánh.
Từ Yến Chu ở trong quân doanh quan sát địa đồ, bên cạnh có Lưu Vĩ Trạm.


Chẳng qua cái hắn đang nhìn là cuốn da dê bản đồ của Tương Dương.
Thấy hắn vẽ vài vòng trên đó, Giang Nhất tò mò quay sang hỏi: “Ngươi vẽ cái này làm gì?”
Lưu Vĩ Trạm thành thật trả lời: “Chỗ này đặt làm trại chăn heo, chỗ này nuôi gà, chỗ này để dựng lều giữ ấm.”
Giang Nhất đã đến Tương Dương vài lần, hắn khoanh một vòng tròn trên đó nói: “…Ta nhớ chỗ này hình như là đài quan sát.”
Đây là một chỗ rất tốt, dựa núi gần sông, trong hồ có cá chép và hoa sen, thế mà Lưu Vĩ Trạm phát rồ muốn dựng trại nuôi heo.
Lưu Vĩ Trạm thản nhiên: “Ta biết chứ.”
“Biết mà còn định làm trại nuôi heo, ngươi điên rồi!”
Giang Nhất bất giác tưởng tượng đến viễn cảnh đó, nơi dành cho các tiểu thư khuê các du sơn ngoạn thủy, kết quả nhìn thấy một đám heo trắng tròn quay múp máp.
Lưu Vĩ Trạm: “Gào cái gì mà gào, có gì phải ngạc nhiên thế.

Ta đã bàn với tướng quân phu nhân rồi, đợi hạ được Tương Dương sẽ trồng củ ấu củ sen dưới hồ hoa sen bên đài quan sát, thả thêm cá trắm cỏ, cá mè hoa.”
Hắn nói tiếp: “Thế huynh đệ Chu Tước Vệ các ngươi thì sao?”
Giang Nhất cảm thấy Lưu Vĩ Trạm giống như đang mắng hắn, bất quá nhắc đến Chu Tước vệ hắn mới nhớ.

Từ Vân thành đến Túc Châu chỉ có một con đường, hai bên đều là núi cao hiểm trở, nhưng từ Túc Châu đến Tương Dương có rất nhiều hướng đi, lại nói, ngoài ra còn có hai tòa thành nên có thể đến Thịnh Kinh bằng bất cứ con đường nào.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Giang Nhất cũng nhớ các huynh đệ của mình.
Hắn nói: “Ta muốn dẫn Giang Tam và Giang Thập Tam về Thịnh Kinh một chuyến.”
Dẫu có bị Từ Yến Chu giam giữ thì trí óc của hắn rất mạnh, không dễ dàng bị xóa đi.

Hắn muốn dẫn mấy người Giang Nhị về đây.
Lưu Vĩ Trạm: “Ngươi đề cập với tướng quân phu nhân chưa?”
Giang Nhất dấm dẳng: “Vẫn chưa, ta sợ nàng ta không đồng ý.”
Chủ yếu là lo Cố Diệu hoài nghi hắn chạy trốn, hao tốn nhiều tâm tư khổ sở làm việc mới được ở lại, nếu bị đuổi đi thì thật không đáng.
Lưu Vĩ Trạm cười nhìn Giang Nhất: “Chậc, cái này ta hiểu.”
Lúc Cố Diệu đến tìm Từ Yến Chu, nàng nói: “Ngươi cứ về nếu muốn.”
Giang Nhất giải thích nửa ngày nhưng Cố Diệu chỉ nói vậy, cứ về nếu muốn.
Giang Nhất: “Ta cam đoan sẽ trở lại, ngươi phải tin ta!”
Chẳng hay hắn quay lại nhưng Cố Diệu không nhận thì phải làm sao, lúc đó hắn phải xách đầu GiangNhị đến tạ tội ư?
Cố Diệu: “Còn nói nữa thì khỏi đi đâu hết.”
Ba người Giang Nhất chạy suốt đêm, tới Thịnh Kinh là ba ngày sau, thành Thịnh Kinh canh phòng nghiêm ngặt, may mắn bọn họ xuất thân ám vệ, ứng phó với quan binh dễ như trở bàn tay.
Trở lại chốn cũ, có thể xem như đã gặp lại huynh đệ tốt của mình.
Người quay về đầu tiên là Giang nhị.
Ba người liếc nhau, dùng cán đao đập một cái Giang Nhị lập tức ngã xuống đất bất tỉnh.
Giang Thập Tam: “Mau mau mau, trói lại, trói chặt một chút!”
Ba người hành sự cẩn thận, mang theo huynh đệ của họ chuồn êm khỏi kinh thành, đi được nửa đường mấy người Giang Nhị đã tỉnh.
Đầu tiên Giang Nhị xem hắn đang ở đâu, thấy chung quanh đều là người quen hắn yên tâm bớt, có điều tay bị trói chặt giữ chân thả lòng.
Hắn nâng chân đạp tới: “Đồ khốn kiếp! Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn làm cái gì!”
Giang Thập Tam bị dính cước, nhị ca đá hắn mà hắn không dám phản kháng, chỉ có thể ôm đầu trốn trong góc.

Xe ngựa đang chạy trên con đường hẻo lánh, gập ghềnh khó chịu muốn chết.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Giang Thập Tam bất chấp tất cả nói: “Nhị ca, đừng đạp nữa! Đệ cũng vì muốn tốt cho huynh, thật đấy, đợi đến rồi sẽ biết, tuyệt đối huynh sẽ không hối hận! Nhị ca!”
Giang Nhị tiếp thêm một cước: “Phi! Toàn lời khốn kiếp, chỉ biết lo cho bản thân một mình sung sướng, còn ta thì sao, ta không phải huynh đệ của người, nhìn ba người các ngươi đi, mặt mày tròn lẫy, ngươi lại nhìn sang ta xem thế nào!”
Quầng mắt trên mặt Giang Nhị thâm đen, gầy sọp hẳn đi.
Ngẫm lại càng giận, đạp Giang Thập Tam thêm một cước: “Đồ vô lương tâm chỉ lo cho bản thân, tên khốn vô lương tâm cút đi.”.