Cố Diệu thẳng lưng, cuống quýt chạy đi: “Mẫu thân, Yến Chu tỉnh rồi!”

Lư thị đang dọn chén đĩa, cái bát sứ trên tay bỗng rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai, bà không quan tâm gì nữa, trong đầu tất cả đều là giọng nói của Cố Diệu: “Tỉnh rồi?”

Cố Diệu dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, chàng tỉnh rồi!”

Cố Diệu trông thấy Từ Yến Chu mở mắt: “Mẫu thân người mau vào xem đi.”

Lư thị bước nhanh vào cửa, người trên giường không thể nâng người dậy, hốc mắt bà đỏ quạnh: “Yến Chu…”

Cố Diệu thở dài, cuối cùng Từ Yến Chu cũng tỉnh.

Thật tốt.

Tâm tình Lư thị thật lâu vẫn chưa thể hòa hoãn lại, bà run rẩy đi đến bên giường: “…Đau không?”

Nhi tử của bà, vì bảo vệ giang sơn Đại Sở, bản thân bị thương lại không có người chữa trị, còn bị lưu đày, một đường xóc nảy thiếu chút nữa mất mạng.

Từ Yến Chu muốn mở miệng cũng phải cố hết sức, chỉ có thể chậm rãi chớp mắt.

Nước mắt Lư thị ào ào rơi xuống.

Từ ngày Từ Yến Chu bị hôn mê đến giờ, lòng Lư thị đau như dao cắt, bây giờ chàng đã tỉnh lại bà vẫn không dễ chịu chút nào, nhi tử của bà đã phải chịu quá nhiều khổ cực.

Lư thị nhìn về phía Cố Diệu, ánh mắt mang theo khẩn cầu: “A Diệu, con đút canh gà cho Yến Chu uống đi.”

Bà còn nhớ rõ ngày đại hôn hôm đó, kiệu hoa nâng Cố Diệu vào phủ tướng quân, bà phát hiện tân nương đã bị đánh tráo còn muốn chạy đến Cố gia chất vấn. Nhưng chưa kịp đi ra ngoài, đã nhìn thấy Từ Yến Chu một thân máu tươi đầm đìa bị nâng trở về, ngay sau đó là thánh chỉ tuyên án lưu đày cả nhà Từ gia đến Tây Bắc.

Đoạn đường này có bao nhiêu gian khổ, nữ nhi thiếu chút nữa bị bắt đi, con dâu bị khi dễ, ấu tử bị đói, trưởng tử đứng bên bờ vực sinh tử.

May mắn còn có Cố Diệu.

Lư thị lau sạch nước mắt, Cố Diệu là đứa con hiếu thuận, Từ gia có làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp hết ân tình này.

Bà nhẹ giọng nói: “Mẫu thân đi sắc thuốc.”

Cố Diệu đỡ Từ Yến Chu ngồi dậy, chàng quá gầy, nàng nhận mệnh bưng chén canh gà lên: “Ta đút cho huynh uống, mở miệng.”

Từ Yến Chu uống từng ngụm canh gà, vừa nãy Cố Diệu đã uống một hớp lớn, chén canh không còn dư lại bao nhiêu, nàng nói: “Ta đi lấy thêm.”

Cố Diệu đút cho Từ Yến Chu ba bát canh gà, cho đến khi chàng không thể uống được nữa mới dừng lại.

Chờ Lư thị sắc thuốc xong, Cố Diệu lại bê chén thuốc lên cho uống, nàng cùng Lư thị trông coi một lúc, chàng lại mê man.

Lư thị quay mặt lấy vạt áo lau nước mắt: “Mới tỉnh được một lúc, sao lại hôn mê nữa.”

Cố Diệu an ủi: “Mẫu thân, có thể tỉnh lại mà nói đã là chuyển biết tốt đẹp, hôm nay Yến Chu tỉnh một khắc, ngày mai có thể sẽ tỉnh một canh giờ, đợi có cơ hội con sẽ đem Yến Chu đến hiệu thuốc xem lại, lấy thuốc mới.”

Lư thị hận không thể khiến Từ Yến Chu khỏi ngay lập tức, nhưng bà cũng biết không thể để Cố Diệu mạo hiểm, lần trước nàng cõng Từ Yến Chu đến trấn trên gần như mài mòn đôi chân: “Không sao, chăm sóc một chút là được, Yến Chu có thể tỉnh ta đã rất vui rồi.”

Nhưng thuốc của Từ Yến Chu đã gần hết.

Cố Diệu nhìn người trên giường đang đóng chặt mí mắt, trên người nàng không có nhiều bạc, phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được.

Nàng có thể săn thật nhiều gà rừng, mang đến Vân Thành bán lấy tiền mua thuốc cho Từ Yến Chu.

Cùng lắm thì nàng nhịn ăn, đem bán hết, như vậy sẽ có tiền mua thuốc.

Lư thị ra ngoài nấu nước, để Cố Diệu canh giữ bên giường, nhìn Từ Yến Chu khép chặt hai mắt trong lòng nàng cẩu khẩn nói: “Từ Yến Chu, huynh phải mau tỉnh lại, mau khỏe, bọn ta đều rất lo lắng cho huynh.”

———-

Thịnh Kinh.

Trong ngự thư phòng.

Chu Ninh Sâm đứng bên cửa sổ nhìn màn mưa phùn bên ngoài, mưa bụi như kim rơi trên lá vàng, một mảnh yên tĩnh.

Hắn nhẹ giọng nói: “Lập thu.”

Thái giám Phúc Lộc đem hương an thần trong ngự thư phòng châm lên, ngắm nhìn thân ảnh tịch liêu (cô độc) bên cửa sổ: “Hoàng thượng, trời đã lạnh, ngài đừng đứng bên cửa sổ.”

Chu Ninh Sâm: “Không sao.”

Chu Ninh Sâm suy nghĩ, Tây Bắc có phải cũng đang đổ mưa không.

Ấu Vi nàng đến cùng đang ở nơi nào.

Trần Hải chết, đó là thái giám đã chiếu cố hắn từ nhỏ, nay lại chết ở nơi hoang dã như vậy, nghe nói thời điểm tìm thấy quần áo đã tả tơi, máu nhuộm đỏ một mảnh đất.

Hai thị vệ còn lại bị người khác gõ vào sau gáy, một gậy mất mạng.

Mà hắn cũng triệt để mất đi tin tức của Từ Ấu Vi.

Chu Ninh Sâm đối với Trần Hải có vài phần kính trọng, cho nên mới để hắn bí mật rời cung, đem Từ Ấu Vi mang về.

Hắn còn cho rằng khi nàng nhìn thấy Trần Hải sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của hắn mà quay lại, kết quả Trần Hải chết thảm, Từ Ấu Vi chẳng biết đã đi đâu.

Đáy mắt Chu Ninh Sâm lạnh lẽo, hắn biết từ Ấu Vi trách hắn, ngược lại có mấy người thông cảm cho nỗi khó xử của hắn đây.

Triều cục rối loạn, một hoàng đế như hắn cũng không an ổn, Từ Yến chu công cao hơn chủ, nếu hắn không nắm lại binh quyền thì chính là một hoàng đế trắng tay.

Hắn đã để lại cho Từ Yến Chu một mạng.

Cho đến bây giờ, Chu Ninh Sâm vẫn không biết Trần Hải chết như thế nào, hắn đã từng hoài nghi Từ Yến Chu, nhưng những thái y trong hoàng cung đều nói vết thương của Từ Yến Chu trừ phi có Hoa Đà tái thế, không ai có thể chữa trị được, coi như giữ được tính mạng, cũng sẽ lưu lại một thân thể bệnh tật.

Lư thị, Cố Diệu, còn có tiểu hài tử làm sao có thể giết Trần Hải.

Chu Ninh Sâm đóng cửa sổ lại, phân phó: “Để Lưu Vĩ Trạm tiến vào.”

Tướng mạo Lưu Vĩ Trạm bình thường, là một bộ dáng trung thực.

Hắn được Chu Ninh Sâm ném vào doanh trại Kinh Giao, hiện giờ đã thăng lên làm võ tướng cấp bốn.

Chu Ninh Sâm nói: “Lưu Vĩ Trạm, trẫm thăng cho ngươi lên làm Hoài Hóa đại tướng quân, trấn thủ Tây Bắc. Còn có một đạo mật chỉ, trẫm không hy vọng có người thứ ba biết được.”

Chu Ninh Sâm chậm rãi nói: “Tìm được Từ Ấu Vi, đem nang về kinh an toàn.”

Thái độ Lưu Vĩ Trạm kính cẩn: “Dám hỏi hoàng thượng, nếu như có người ngăn cản…”

Chu Ninh Sâm cau mày: “Nếu như có bất trắc, đem sự tình xử lý sạch sẽ.”

Lưu Vĩ Trạm hiểu ý Chu Ninh Sâm, hoàng thượng coi trọng Từ cô nương, giết người phóng hỏa đều có thể làm, nếu để Từ cô nương phát hiện, trên đời này chuyện ngoài ý muốn rất nhiều: “Vi thần lĩnh chỉ.”

Nội tâm Chu Ninh Sâm rối loạn, hắn ở ngự thư phòng duyệt tấu chương đến rạng sáng, mưa vẫn còn chưa ngừng, trên gương mặt tuấn mỹ có chút mệt mỏi.

Diện mạo của Chu Ninh Sâm khá sắc bén lại mang khí chất đa tình, đôi mắt đào hoa hẹp dài, môi mỏng khẽ nhếch. Phúc Lộc mang theo một tiểu cung nữ tiến vào: “Hoàng thượng, đây là tự tay Thục phi nương nương hầm canh…”

Chu Ninh Sâm quăng bút lông xuống đất, sắc mặt âm trầm: “Cút đi.”

Phúc Lộc làm thủ hiệu cho cung nữ ra ngoài, cúi đầu nhặt cây bút lên: “Hoàng thượng cẩn thận long thể.”

Khóe mắt Chu Ninh Sâm đỏ quạnh: “Muốn quản đến cả trẫm, nạp vào cung còn chưa đủ, nhất định muỗn trẫm phải sủng hạnh? Một đám danh môn quý nữ, thủ đoạn tranh sủng không thiếu, nếu các nàng an an phận phận trẫm sẽ tôn vinh, còn nếu là dám nghĩ những những điều không nên nghĩ, đừng trách trẫm không nể mặt.”

Chu Ninh Sâm quá nhớ đến Từ Ấu Vi, hắn hít sâu một hơi: “Ngươi đi đánh tiếng một chút, làm cho các nàng biết đường an phận, nếu dám đến chỗ Thái hậu cáo trạng, trẫm sẽ trực tiếp phế nàng.”

Phúc Lộc cung kính lui ra ngoài, hoàng thượng phải xử lý chuyện triều chính, còn phải lo chuyện hậu cung, một thái hậu lại vội vàng thúc giục, chỉ ước gì tất cả phi tử trong hậu cung đều mang thai, nhưng lòng hoàng thượng đã nghiêng về phía một người là Từ cô nương.

Sẽ không cho người khác cơ hội.

————-

Buổi tối, Lư thị nấu một nồi nước lớn, mọi người đi đường đã lâu trên người đều là tro bụi, hiện giờ cuộc sống đã tạm thời ổn định, có thể tắm rửa một trận thoải mái.

Cố Diệu lau thân thể lại gội đầu, nàng mang nước bẩn đi đổ, gặp Lư thị đang nấu nước trong bếp. 

Cố Diệu: “Mẫu thân?”

Lư thị cho thêm củi vào bếp lò, giúp nước nhanh sôi hơn: “A Diệu, con tắm xong rồi…Ta muốn thương lượng với con một chuyện.”

Cố Diệu ngẩn người.

Lư thị là trưởng bối của nàng, có chuyện gì thì sai bảo là được rồi, còn dùng từ thương lượng làm gì: “Mẫu thân người cứ nói thẳng đi.”

Lư thị ho nhẹ một tiếng, lắp bắp nói: “A Diệu, việc này để cho người khác làm ta không yên tâm…Đi đường nhiều ngày như vậy, con, con nhìn trên người Yến Chu…Khẳng định dính không ít bụi đất, ta muốn lau người cho Yến Chu một chút, con thấy sao?”

Bà là mẫu thân của Từ Yến Chu, hắn lớn như vậy bà làm không thích hợp.

Từ Ấu Vi lại là thân muội, cũng không được, Từ Yến nam lại quá nhỏ, hai người Triệu Nghiễm Minh hay Tiền Khôn làm bà lại không yên tâm, người thích hợp nhất chỉ có nàng?

Cố Diệu nháy mắt mấy cái: “Mẫu thân, không thể, không thể không lau sao?”

Lư thị nói: “A Diệu, buổi tối con ngủ chung cùng Yến Chu đấy, con không chê à?”

Nàng đã tắm rửa sạch sẽ, còn Từ Yến Chu lại bị mưa gió tạt qua, nàng muốn nói không chê, nhưng như vậy quá trái lương tâm.

Lư thị lại nói: “Vết thương của nó còn phải bôi thuốc, ta sẽ đi lấy lại đây, con thuận tiện bôi luôn đi.”

Nàng còn chưa đồng ý, Lư thị lại khó xử nhìn nàng, tâm Cố Diệu mềm nhũn: “Được rồi.”

Nước nóng đã đun sôi, bốc hơi kêu sùng sục, đổ nước nóng vào thùng nước lạnh, nhiệt độ vô cùng thích hợp.

Cố Diệu vỗ vỗ mặt, đưa tay cởi bỏ nút thắt quần áo Từ Yến Chu.

Nàng đã từng bôi thuốc cho Từ Yến Chu, chàng bị thương ở ngực cùng vai trái cho nên lúc đó chỉ cần cởi ra một chút là được, bây giờ lại phải thoát hết quần áo…

Cố Diệu từ từ tháo từng miếng vải cột trên người chàng ra, nhìn thấy mà giật mình, miệng vết thương dữ tợn, nhìn thôi nàng cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn của Từ Yến Chu.

Chàng đau như thế, nàng còn so đo thì thật không đủ phóng khoáng.

Cố Diệu hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí lau vùng da xung quanh vết thương. Lau xong thì bôi thuốc và quấn lại thật kỹ bằng miếng vải sạch sẽ.

Miệng vết thương đã được xử lý tốt, cảm giác khẩn trương lại tràn ngập trong lòng, Cố Diệu từ từ nhắm hai mắt, cầm khăn lau qua loa hai lần, lau xong nàng lại tự trách thật sâu.

Cơ thể Từ Yến Chu thực không dễ dàng, nếu lau không sạch sẽ khó chịu, không phải đều do nàng chưa tận trách sao?

Cố Diệu lại mở to mắt, Từ Yến Chu bị thương như vậy, hơn nữa hôm nay nàng không cần phải mớm thuốc, tính như vậy là nàng lời rồi.

Cố Diệu bắt đầu lau cẩn thận, nhìn thấy trên nhiều chàng có rất nhiều vết sẹo.

Vết dài, vết ngắn, ngang dọc, tất cả đều lưu lại sau những trận chiến.

Có lẽ khi vết thương trên ngực lành lại, vết sẹo sẽ càng khó coi hơn, mũi Cố Diệu có chút nghẹn, nàng nhỏ giọng nói: “Từ Yến Chu, ta nhất định sẽ giúp huynh khá hơn.”

Ngón tay Từ Yến Chu giật giật.

Đáy mắt Cố Diệu tối lại, phát hiện nhất thời liền nín thở: “Từ Yến Chu, huynh tỉnh rồi?”

Từn Yến Chu không có động tĩnh.

Nàng ngoắc ngoắc ngón tay Từ Yến Chu: “Từ Yến Chu, nếu huynh đã tỉnh thì kéo ngón tay của ta.”

Có lẽ thân thể chàng chưa khôi phục tốt, cho nên chỉ có thể cử động ngón tay, nhưng ý thức lại tỉnh táo.

Chàng câu lấy ngón tay Cố Diệu, đôi mắt từ từ mở ra.

Cố Diệu vừa mừng vừa sợ, Từ Yến Chu tỉnh thì tốt rồi, nhưng lại không đúng lúc.

Chẳng lẽ chàng không phát hiện trên người lạnh lẽo sao?

———

Tác giả có lời muốn nói: Chương này đã được sửa lại.

Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!