Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 16:
Cố Dịch Đồng lôi kéo Hạ Lộc Sanh tiến về phía trước giữa đám đông, Hạ Lộc Sanh đeo kính và cầm gậy dẫn đường không thể nói là không làm người khác chú ý được, mọi người chung quanh liên tiếp đánh giá Hạ Lộc Sanh, trong ánh mắt mang theo hiếu kỳ, sau đó quay đầu lại cùng bạn bè nhỏ giọng thì thầm với nhau.

Hạ Lộc Sanh mím chặt môi, cũng không biết em ấy đã nghe thấy những lời thì thầm đó hay chưa.

Cố Dịch Đồng nhìn khuôn mặt ngày càng căng ra của Hạ Lộc Sanh, bắt đầu tìm chủ đề: "Lộc Sanh, đàn Cello chơi có đơn giản không? Tôi chưa thử bao giờ"
Hạ Lộc Sanh: "Cũng được, chơi quen thì sẽ thấy đơn giản".

"Sau khi trở về em dạy tôi được không?"
"Dạ được", Hạ Lộc Sanh bị Cố Dịch Đồng dời đi sự chú ý, cô lắng nghe giọng nói của Cố Dịch Đồng không còn chú ý đến những người xung quanh.

Hai người tán gẫu, dần dần Hạ Lộc Sanh thả lỏng ra.

Người xếp hàng phía trước quay đầu nhìn lại hai người, nhìn thấy Hạ Lộc Sanh, do dự một chút liền lui sang một bên nhường chỗ cho họ, Cố Dịch Đồng mỉm cười cảm ơn người ta, sau đó nhẹ nhàng xua tay, ra hiệu không cần.

Chờ các nàng tiến vào công viên giải trí đã là một tiếng sau rồi.


Cố Dịch Đồng nhìn quanh bốn phía một chút, hai mắt sáng ngời, rồi hỏi cô gái nhỏ bên cạnh: "Muốn lái xe không em?"
Hạ Lộc Sanh không hiểu ý của Cố Dịch Đồng: "Sao ạ?"
Cố Dịch Đồng nở nụ cười, lúc này không có nhiều người chơi xe điện đụng, Cố Dịch Đồng đem kính mắt trên sống mũi của Hạ Lộc Sanh cởi ra,sau đó đưa em ấy đi mua vé rồi lên xe.

Hạ Lộc Sanh theo bản năng hướng về vị trí kế bên tài xế ngồi, lại bị Cố Dịch Đồng kéo lại: "Em ngồi chỗ này".

Hạ Lộc Sanh theo bản năng liền nói: "Em không nhìn thấy..."
Đưa tay sờ đầu cô gái, Cố Dịch Đồng dỗ dành, thuyết phục bằng giọng nhẹ nhàng: "Đây là xe điện đụng, không cần lo lắng đụng người khác.

Hơn nữa nếu em có thể đụng được người khác thì sẽ rất tốt đó, chơi trò này thì phải đụng người khác mới vui, tốc độ không nhanh, yên tâm đi, sẽ không có nguy hiểm, tôi ở bên cạnh em hướng dẫn, tin tưởng tôi".

Hạ Lộc Sanh chần chờ đứng yên ở đó, không nhúc nhích.

Thấy thế, Cố Dịch Đồng đưa tay đem Hạ Lộc Sanh kéo lại, cô gái nhỏ bị Cố Dịch Đồng nhét vào trong xe.

Thắt dây an toàn, Cố Dịch Đồng hướng dẫn Hạ Lộc Sanh đem chân đặt ở chân ga cùng phanh xe: "Đây là chân ga.

Xe sẽ chạy ngay khi em đạp lên nó, đây là phanh xe, đạp lên xe sẽ ngừng.

Em thử xem".

Hạ Lộc Sanh hiển nhiên rất căng thẳng, mu bàn tay cầm vô lăng trắng bệch, dường như còn đang đổ mồ hôi.

"Tin tưởng ở tôi, Lộc Sanh, tôi sẽ không để cho em gặp nguy hiểm.

Hãy lái về phía trước nào!", Cố Dịch Đồng ở một bên dẫn dắt Hạ Lộc Sanh.

Chỉ chốc lát sau, Hạ Lộc Sanh rốt cục cũng di chuyển, vừa đạp ga, chiếc xe đột nhiên vọt ra ngoài.

Hạ Lộc Sanh không hề sợ hãi, thay vào đó, Cố Dịch Đồng bị Hạ Lộc Sanh làm cho hết hồn, Cố Dịch Đồng vội hỏi: "Từ từ chạy thôi em, đừng đạp mạnh quá, chậm chậm giảm tốc độ xuống, bẻ lái sang bên phải một chút!!".

Hạ Lộc Sanh nghe lời làm theo, xe thuận lợi chạy ở bên trong sân, hai người cách đám người chơi cùng một khoảng xa, không có xe nào đâm vào.

Sau khi Hạ Lộc Sanh quen thuộc với xe điện đụng, một nụ cười từ từ xuất hiện trên khuôn mặt em ấy, niềm thích thú của em ấy dần dần trỗi dậy.

Nhìn Hạ Lộc Sanh càng ngày càng thuần thục, Cố Dịch Đồng cong lên khóe môi, nói: "Bây giờ xoay tay lái sang trái một chút, lái xe về phía trước, phía trước có một chiếc xe, tông vào nó thôi nào!".

Hạ Lộc Sanh không nhìn thấy, chỉ có thể nghe Cố Dịch Đồng miêu tả, lúc này nghe thấy phía trước có một chiếc xe, cô vô thức đạp phanh, bất an nói: "Đụng....Đụng nó? Em..."

Lời còn chưa nói hết, Cố Dịch Đồng liền nhìn thấy một chiếc xe nhỏ hướng về các nàng chạy tới, Cố Dịch Đồng không nhắc nhở Hạ Lộc Sanh né tránh, trái lại nở nụ cười, một bên cầm lấy tay Hạ Lộc Sanh, một bên nhìn có chút hả hê nói: "Chúng ta cũng bị tông đó!".

Vừa dứt lời, "oành" một tiếng, xe của họ bị đụng xoay mấy vòng mới dừng lại, Hạ Lộc Sanh sợ hãi đến mức quên cả hét lên.

Cô bám chặt lấy tay Cố Dịch Đồng, một lúc sau, hồn vía mới quay về.

Cố Dịch Đồng tuy là cố ý để Hạ Lộc Sanh bị tông phải nhưng là sợ Hạ Lộc Sanh lá gan không lớn, thấp giọng hỏi: "Em có sợ không?"
Hạ Lộc Sanh cuối cùng cũng hoàn toàn bình phục, cô nuốt nước bọt, chậm rãi phun ra ba chữ.

"Thật kích thích!!"
Cố Dịch Đồng trừng mắt nhìn, suýt nữa hoài nghi là chính mình nghe lầm.

Nhưng ngay sau đó — —
Hạ Lộc Sanh buông tay Cố Dịch Đồng ra, nắm lấy vô lăng, dùng chân đạp mạnh một cái, chiếc xe lại lao ra ngoài, lần này thật hung hăng, không còn thận trọng cẩn thận từng li từng tí một như trước.

Hạ Lộc Sanh ở bên trong tùy ý hoành hành chung quanh, cũng tùy ý cười lên, đem chân ga giẫm hết cỡ.

Xe điện đụng tốc độ rất thấp, nhưng cho dù là như vậy, dưới sự va chạm tàn khốc của Hạ Lộc Sanh, tiếng rít gào vang dội khắp nơi.

Những người chơi không biết Hạ Lộc Sanh bị mù, sau khi bị Hạ Lộc Sanh tông trúng, lập tức quay lại bắt đầu báo thù, liên tiếp một loạt xe hướng hai người tông vào.

Cố Dịch Đồng nghiêng đầu nhìn Hạ Lộc Sanh, lúc này Hạ Lộc Sanh giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, mỗi khi nghe thấy ai đó hét lên vì mình, nụ cười trên mặt em ấy lại càng sâu.

Cố Dịch Đồng mỉm cười nhìn Hạ Lộc Sanh, trong mắt tràn đầy dung túng, đây mới là dáng vẻ nên có của em ấy ở độ tuổi này, ung dung, khoái hoạt, còn có những thú vui đơn giản.

Mắt mù thì sao chứ, em ấy bất quá cũng chỉ là một cô gái bình thường, nên trải nghiệm những thứ vui vẻ mà em ấy không nên bị đánh mất.

Sau khi hết thời gian, Cố Dịch Đồng dẫn Hạ Lộc Sanh rời đi chỗ chơi xe điện đụng.

Sau một trò chơi, Hạ Lộc Sanh đã ra một thân mồ hôi, nhưng cả người lại hết sức hưng phấn.

Hôm nay cô không chỉ lái ô tô, mà còn tông xe nha! Ngẫm lại cũng không nhịn được mà kiêu ngạo.

Lần này không chờ Cố Dịch Đồng đến dắt tay mình, Hạ Lộc Sanh đã mò đi nắm tay Cố Dịch Đồng
Lần thứ hai tiến vào trong đám người, Hạ Lộc Sanh không còn căng thẳng như trước, tuy rằng vẫn mất tự nhiên, nhưng lại thả lỏng hơn rất nhiều.

Cố Dịch Đồng nhận ra được sự biến hóa của Hạ Lộc Sanh, sợi dây thắt chặt trong lòng đã thả lỏng ra.


Công viên giải trí nhiều người, thời gian hai người chơi cũng không bằng thời gian đứng xếp hàng.

Khi màn đêm buông xuống, công viên giải trí đóng cửa, hai người cũng chỉ mới chơi được ba trò.

Nhưng ngay cả như vậy, Hạ Lộc Sanh đã hài lòng.

Về đến nhà, Cố Dịch Đồng thúc giục Hạ Lộc Sanh đi tắm.

Ở công viên giải trí cả một buổi chiều, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.

Hạ Lộc Sanh ngoan ngoãn cầm lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Nước ấm tạt vào người cô, Hạ Lộc Sanh bám vào tường, nhắm mắt lại suy nghĩ chuyện của ngày hôm nay.

Chị Dịch Đồng đã dẫn cô đi làm những việc mà trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Trước giờ trong lòng cô vẫn cảm thấy cô cùng người bình thường không giống nhau, đời này đều chỉ có thể trôi dạt bên ngoài thế giới này, nhưng hôm nay, chị Dịch Đồng đã đưa linh hồn phiêu bạt không chốn nương tựa của cô kéo về thế giới này.

Cho dù chỉ là ở công viên giải trí xếp hàng cô cũng thấy thật sống động và tò mò.

Cô chưa bao giờ nghe thấy nhiều âm thanh náo nhiệt như vậy, tiếng khóc của trẻ con, tiếng cãi vã của những người yêu nhau và tiếng cười nói rôm rả giữa bạn bè.

Loại kích động này ở ngay bên tai cô, kề sát cô, đưa tay là có thể chạm tới.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình đang thực sự sống trên thế giới này.

*****
Đọc phần suy nghĩ của Lộc Sanh, bỗng dưng mình nhớ hai câu này:
"Người nắm tay ta neo ta nửa đời phiêu bạt
Ta hôn mắt người, che người nửa kiếp lênh đênh"
Ở lần quay về này, CDD đã tìm lại được tâm hồn lênh đênh đời trước sau khi HLS tự sát, cũng tại đây, HLS đã được CDD chở che, dẫn dắt cô khỏi phiêu bạt giữa cuộc đời này..