Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 19:
Cố Dịch Đồng không trả lời chắc chắn ngay lập tức với Triệu Nhã Tô.

Từ sau khi đón Lộc Sanh về nhà, thời gian ở công ty của Cố Dịch Đồng đã giảm đi rất nhiều.

Mặc dù Tề Điệp không nói gì nhưng trong lòng Cố Dịch Đồng cũng có băn khoăn.

Hiện tại công ty đang bề bộn, nghỉ nửa tháng vào lúc này tương đương với việc dồn hết gánh nặng cho Tề Điệp, làm như vậy thực sự rất ích kỷ.

Nhưng Triệu Nhã Tô có thể đề xuất cuộc tranh tài này chứng tỏ rằng chắc chắn tham gia cuộc thi đối với Lộc Sanh mà nói tuyệt đối là việc tốt, còn có, buổi biểu diễn này nếu là bình thường thì Triệu Nhã Tô đã không nhắc tới.

Cố Dịch Đồng trong lòng hơi buồn bực, nhất thời không thể nghĩ ra kế sách có thể vẹn toàn cả hai.

Buổi chiều, Diệp Lê mang nhạc phổ chữ nổi đến cho Hạ Lộc Sanh, nhìn Hạ Lộc Sanh nâng nhạc phổ yêu thích không buông tay, Cố Dịch Đồng cảm thấy nhẹ nhõm.

Lúc cô ra khỏi phòng nghỉ ngơi, Tề Điệp đang ngồi ở bàn làm việc, thấy cô đi ra liền đẩy cái cốc đến trước mặt cô nói: "Thuốc cảm mạo mình pha cho cậu rồi đó".

Cố Dịch Đồng cau mày: "Mình không thích thứ này".


Tề Điệp hướng cô lườm một cái: "Cậu nghe thử một chút giọng mũi của cậu xem, coi như là để tránh lây nhiễm cho bọn mình, cậu nhanh uống đi".

Nghe vậy, Cố Dịch Đồng véo lông mày bưng cốc lên, mặt nhăn như trái khổ qua uống một hơi cạn sạch.

"Đại Lỗi nói tối nay sẽ mời cơm, cậu có muốn cùng đi không?", Tề iệp hỏi.

Đại lLỗi là bạn trai của Tề Điệp, cũng là bạn học đại học với họ.

Cố Dịch Đồn đặt cái cốc xuống, trong miệng đắng ngắt làm cho lông mày cô cau chặt, "Không đi, buổi tối mình đi tập võ rồi".

Miễn là cảm thấy không khỏe, Cố Dịch Đồng sẽ đi võ quán, cô chỉ cần vận động một hồi cho đổ mồ hôi là tốt rồi.

Tề Điệp biết thói quen này của Cố Dịch Đồng nên không nói nhiều.

Nhưng nhìn Cố Dịch Đồng môi mỏng mím chặt, Tề Điệp mơ hồ cảm thấy kỳ quái hỏi: "Cậu làm sao vậy? Có chuyện gì khó chịu sao?"
Cố Dịch Đồng lời nói xin nghỉ phép đến bên miệng cuối cùng nuốt xuống, cô lắc đầu: "Không có chuyện gì đâu".

"Thật không?", Tề Điệp hiển nhiên không tin, theo sự hiểu biết của cô về Cố Dịch Đồng, cậu ta nhất định là có tâm sự gì.

Nhưng Cố Dịch Đồng vẫn lắc đầu: "Không có chuyện gì".

Cô không chịu nói, Tề Điệp cũng chỉ có thể nghe theo lời cô.

Sau giờ làm việc, Cố Dịch Đồng dẫn theo Hạ Lộc Sanh không về nhà mà đến phòng tập võ.

Trên đường đi, Hạ Lộc Sanh giọng điệu vui vẻ báo cáo tình hình học chữ nổi ngày hôm nay với Cố Dịch Đồng: "Cô Diệp nói em có trí nhớ tốt, em là người ghi nhớ chữ nổi nhanh nhất trong số tất cả học sinh của cô ấy.

Cô Diệp nói nếu tuần sau em vượt qua được bài kiểm tra sẽ dạy em nhận biết nhạc phổ đó! "
Cố Dịch Đồng mỉm cười lắng nghe, hết lần này đến lần khác đáp lại: "Thật không? Lộc Sanh thật giỏi".

Sau khi đến võ quán, Cố Dịch Đồng dẫn Hạ Lộc Sanh xuống xe, dẫn em ấy vào võ quán.

Có người nhìn thấy Cố Dịch Đồng, vẫy tay với cô để chào hỏi: "Sư tỷ! Sao lâu vậy không đến? Ồ, cô gái nhỏ này là ai vậy?"
Hạ Lộc Sanh theo bản năng hướng về phía sau Cố Dịch Đồng né tránh.

Cố Dịch Đồng nói: "Em gái tôi, Lộc Sanh".

"Lục Sanh? Thật là trùng hợp, cùng họ với em! Người một nhà nha!", Lục Phong nhìn Hạ Lộc Sanh, hưng phấn nói.

Cố Dịch Đồng: "Họ Hạ, tên Lộc Sanh, Hạ Lộc Sanh".

Sau khi nói xong, Cố Dịch Đồng lại không nhịn được bổ sung một câu: "Thu hồi ánh mắt hèn mọn của cậu đi".

Lục Phong:????
Không cho Lục Phong cơ hội phản bác, Cố Dịch Đồng kéo Hạ Lộc Sanh đi vào trong, đến sân sau của võ quán.


Lúc này bên trong võ quán các học viên nhỏ đang luyện tập ở sân sau, một người đàn ông mặc võ phục màu đen đang cầm roi thúc giục họ.

Người đàn ông quay đầu lại, nhìn thấy Cố Dịch Đồng, ngẩn ra sau đó lập tức nở nụ cười, đem roi thả xuống, đi về phía Cố Dịch Đồng.

Khi còn cách Cố Dịch Đồng ba bước, người đàn ông đột nhiên quét chân, Cố Dịch Đồng linh hoạt tránh ra, đồng thời kéo Hạ Lộc Sanh lùi về sau một bước.

Người đàn ông không chịu bỏ cuộc, nghiêng người hướng về Cố Dịch Đồng đánh một quyền, Cố Dịch Đồng sợ làm tổn thương Hạ Lộc Sanh, một bên tránh một bên vội nói: "Chờ chút! Sư huynh!"
Hạ Lộc Sanh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bị Cố Dịch Đồng lôi kéo lảo đảo né tránh.

Lục Viễn dừng lại, nhìn Cố Dịch Đồng nói: "Đánh trả đi, tại sao em lại tránh?"
Cố Dịch Đồng: "Em gái em đang ở đây, đừng làm tổn thương em ấy, chúng ta lên đài rồi đánh".

Hạ Lộc Sanh mơ hồ hiểu được hai người đang nói cái gì, theo bản năng siết chặt tay Cố Dịch Đồng.

Ba người đi tới võ đài phía sau võ quán, Cố Dịch Đồng đem Hạ Lộc Sanh ngồi xuống ổn định dưới đài, đồng thời vẫy tay ra hiệu cho Lục Phong cách đó không xa kêu lại đây.

"Lục Phong, nhìn Lộc Sanh dùm chị một chút", Cố Dịch Đồng dặn dò.

Lục Phong đã nhìn ra Hạ Lộc Sanh có vấn đề về mắt, trong lòng cũng có chút thông cảm nên đồng ý.

Khi Cố Dịch Đồng quay đầu muốn lên đài, Hạ Lộc Sanh đột nhiên một phát bắt được tay áo của cô, vẻ mặt lo lắng, "Chị Dịch Đồng!".

Biết Hạ Lộc Sanh đang lo lắng cho mình, Cố Dịch Đồng cười xoa xoa đầu Hạ Lộc Sanh, nói: "Đừng lo, sẽ không bị thương đâu.

tôi lên đài làm ra mồ hôi một chút để nhanh khỏi cảm mạo thôi".

Hạ Lộc Sanh do dự một chút, chậm rãi nới lỏng áo của Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng thay đổi quần áo, đi lên đài, ở trên đài vận động gân cốt một chút, nhìn Lục Viễn cười nói: "Sư huynh, chỉ dạy cho em một chút nha, thủ hạ lưu tình".

Lục Viễn hướng Cố Dịch Đồng ngoắc ngoắc ngón tay: "Đến đây đi".

Cố Dịch Đồng cũng không khách khí, thực sự đá về phía Lục Viễn, chân thon dài vẽ ra trên không trung một vòng cung, đánh thẳng về phía Lục Viễn.

Lục Viễn lắc mình tránh ra, một cú đá khoá vào mắt cá chân của Cố Dịch Đồng, Cố Dịch Đồng luồn lách như một con rắn, linh hoạt tránh ra, có qua có lại, hai người dần dần đánh ra thân thủ của mình, quyết đấu kịch liệt.

Các học viên trẻ trong võ quán ở dưới đài vây xem, nhìn thấy màn quyết đấu thế này không nhịn được tiếng hò reo cổ vũ.

"Sư huynh, tiến tới tiến tới đê! Sư tỷ đang không ổn định kìa!!!"
"Sư tỷ đánh, đánh!! Cơ hội tốt kìa!!! Sư tỷ nắm lấy...ah!"
Cũng không phải là một trận đấu chính thức, chỉ là sư huynh muội đấu với nhau thôi.

Võ quán quy tắc cũng không nghiêm như vậy, lúc người trên đài thi đấu thì bên dưới có thể hò reo cổ vũ hoặc chỉ đạo này nọ.


Đây là chủ võ quán cho phép họ làm vậy, chủ võ quán nói rằng bản thân phải kiên định tâm trí, không vì bên ngoài quấy nhiễu mà phân tâm, cũng chính là một phần của luyện võ.

Vì lẽ đó dưới đài các đệ tử hò hét thật to cũng không phải là làm người trên đài bị nhiễu loạn mà là thử thách đối với họ.

Lục Viễn cũng không vội tiến công, anh ta làm hao mòn thể lực Cố Dịch Đồng, đồng thời tìm kiếm nhược điểm của cô đánh tới vài chiêu.

Lục Viễn híp mắt lại, đột nhiên áp sát, túm lấy Cố Dịch Đồng vật mạnh xuống đất.

Cố Dịch Đồng "oành" một tiếng bị Lục Viễn quật ngã trên mặt đất.

Dưới đài Lục Phong chăm chú quan sát, thấy Cố Dịch Đồng ngã xuống, lập tức bật dậy, phấn khích nói: "Đứng lên! Đứng dậy đi! Sư tỷ mau đứng lên! Đánh tiếp ah!!"
Không chỉ có Lục Phong mà còn những sư huynh đệ khác, có người vỗ tay hoan hô, có người hô to tên ccdố dịch đồng, nói cô đứng dậy đánh trả.

Hạ Lộc Sanh một bên tay chân lạnh lẽo, cô không biết đến tột cùng chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể từ những lời xung quanh mà suy đoán.

Tiếng gào đầy phấn khích của Lục Phong bên cạnh khiến cô như ở trong hầm băng, đầu óc rối tung lên.

Chị Dịch Đồng ngã? Bị thương? Rốt cuộc là làm sao vậy?
Càng ngồi suy đoán lung tung lại càng làm trong lòng hoảng sợ.

Mà trên thực tế Cố Dịch Đồng hoàn hảo không chút tổn hại, hai người không phải lần đầu tiên đấu với nhau, thắng thua là chuyện thường tình, ra tay đều có chừng mực, căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cố Dịch Đồng càng bị đánh càng hăng, tế bào toàn thân đều bị khuấy động, cô từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, khí thế mười phần, lần thứ hai ngươi tới ta đi đánh với Lục Viễn.

Lục Viễn cũng đã lâu không cùng Cố Dịch Đồng thi đấu, anh ta cũng rất hưng phấn, không có ý định dừng lại ở đó.

Trong lúc vui vẻ chiến đấu, Lục Phong luống cuống mang theo run rẩy thanh âm vang lên: "Sư tỷ, đừng...!đừng đánh, Lộc Sanh...."
Cố Dịch Đồng đang chiếm thế thượng phong so với Lục Viễn, nghe được tên Lộc Sanh, theo bản năng dùng dư quang liếc nhìn, sau đó động tác trong nháy mắt dừng lại, trái tim run lên.

Một giây sau, Cố Dịch Đồng không chút do dự buông ra Lục Viễn, xoay người nhảy khỏi đài, bước nhanh đến chỗ Hạ Lộc Sanh, siết chặt cổ tay em ấy, cố gắng gỡ ra bàn tay đang nắm chặt của em ấy, nhưng Hạ Lộc Sanh trong nháy mắt đã siết chặt trở lại.

Lách tách từng giọt máu đỏ tươi rơi dọc lòng bàn tay Hạ Lộc Sanh, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Cố Dịch Đồng lần nữa gỡ ra khớp ngón tay của Hạ Lộc Sanh, nhưng không thể khiếnem ấy duỗi tay ra, cô lo lắng đổ mồ hôi, nói: "Lộc Sanh, ngoan, nghe lời, buông tay ra".

Hạ Lộc Sanh ngoảnh mặt làm ngơ, bất động như một con búp bê, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, cô như đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, hoàn toàn không biết đau đớn trên tay..