Cô út sớm đoán được, cô ấy thở dài: “Anh cả à, anh phải nhìn xa trông rộng chút.

Hai người không thể ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình được, cha mẹ cần phải biết tính toán cho tương lai của con cái.

Phải, vợ chồng hai người bây giờ đúng là không thể xa đứa nhỏ, nhưng chẳng nhẽ lại nhẫn tâm nhìn tương lai của nó bị chôn vùi trong cái thôn nhỏ nghèo nàn, lạc hậu này sao? Hai người muốn nó sau này cũng chỉ có thể sống một cuộc đời cơ cực, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, làm việc quần quật cho tới già giống hai người sao?”Sau khi đánh vào tình cảm, cô út lại thêm một đòn tâm lý: “Hơn nữa, thầy cô ở lớp học vẽ cũng rất thích Cẩn Du, bảo nó có thiên phú, thậm chí còn muốn miễn học phí cho nó.

Nếu Cẩn Du nhà có thể lấy được giải Quán quân trong cuộc thi dành cho thiếu niên - nhi đồng toàn quốc, thì không chỉ có thưởng từ cuộc thi thôi đâu, mà bên Cung thiếu nhi và thành phố cũng sẽ khen thưởng.

Anh có biết đó là bao nhiêu tiền không, bằng với số tiền vợ chồng anh chị làm lụng vất vả cả năm trời đấy!”Lời của cô út cũng không phải là nói khoác.


Hiện nay trên thành phố rất coi trọng danh hiệu đến từ mấy cuộc thi này.

Nếu thật sự có thể dành được giải Quán quân toàn quốc thì không chỉ có tiền mà còn có thể trực tiếp nhảy lớp, trở thành học sinh tiểu học lớp hai.Cô út vừa nói xong, bà nội Tô liền hưởng ứng, nói cái gì mà cô út là vì đứa nhỏ, sẽ không lừa gạt mấy chuyện thế này, lại còn nói trở thành Quán quân toàn quốc sẽ khiến Tô gia nhà chúng ta nở mày nở mặt biết bao nhiêu, lại thêm mấy lời loạn thất bát tao gì gì đó.Hai người hợp lực, hoàn toàn là bộ dạng con hát mẹ khen hay.

Đừng nói là cha Tô, đến cả bác hai cũng bị lay động rồi, ông còn hận không thể vứt đũa xuống mà chạy ngay về nhà, cũng đưa thằng nhóc nhà mình đi học vẽ tranh.“Thôi được rồi, để anh về nói chuyện với chị dâu em.” Cô út quá hiểu anh cả nhà mình, anh ấy nói vậy thì xem ra chuyện này thành công một nửa rồi, chị dâu có nói gì cũng không cản được anh cả của cô nữa đâu.Tô Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, cốt truyện đã bị anh thay đổi rồi, kết cuộc của anh … Không, tương lai của anh ở thế giới này sẽ tốt hơn nhiều.Tô Cẩn Du thấy bản thân anh rất thông minh.

Nếu làm thế này thì anh vừa không trở thành kỳ đà cản mũi trong cuộc đời hạnh phúc suôn sẻ của nữ chính, vừa có thể quang minh chính đại thay đổi cuộc đời mình.

Tô Thư Nhan cả ngày mắng anh là đồ nhát cáy, chẳng biết gì cả, nhất định là đang lừa anh, đúng vậy, chắc chắn không sai.Hai ngày kế tiếp, trên dưới Tô gia gà bay chó sủa.

Đối với việc có nên cho Tô Cẩn Du lên thành phố học vẽ tranh hay không, quan điểm của cha Tô và mẹ Tô hoàn toàn trái ngược.

Bọn họ thường xuyên cãi vã rồi lại nói mấy lời th ô tục trước mặt con cái, cũng chẳng để tâm xem lũ trẻ có hiểu hay không.Tô Cẩn Du cũng mặc kệ, anh nghe vào tai trái lại ra tai phải, hoàn toàn không để tâm.

Đến khi anh tỉnh táo lại thì mới phát hiện ra mình đã ngồi trên xe khách cùng cô út và Lý Ứng Hiếu lên thành phố rồi.

Ngắm nhìn khung cảnh trời xanh mây trắng lướt qua ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp không hề chói mắt chút nào, Tô Cẩn Du mới thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn thả lỏng.Anh mắt nhắm mắt mở dựa vào cửa, chiếc xe khách này đã cũ nên cứ vừa đi vừa lắc lư như ru ngủ khiến Tô Cẩn Du vô thức ngủ mất.


Nhưng giấc ngủ này lại chẳng yên ổn chút nào, anh chìm vào ác mộng.

Trong mơ, Tô San đang bóp chặt cổ anh, trừng mắt với anh.Hai mắt cô ta đỏ bừng, lồi lên cứ như sắp rớt ra ngoài vậy.

Tô Cẩn Du sợ chết khiếp, anh chưa từng gặp giấc mơ nào đáng sợ đến vậy.“Em không phải em trai chị, em thật sự không phải là cậu ấy mà!”Tô San vừa bóp vừa nâng cổ anh lên: “Mày là Tô Cẩn Du… Tao chỉ cần giế t chết Tô Cẩn Du là được…”Tô Cẩn Du bị dọa sắp tè ra quần, anh cố gắng đẩy Tô San ra rồi quay đầu chạy thục mạng.

Chỉ trong chớp mắt, anh liền phát hiện mình đang đứng ngơ ngác giữa phòng khách ở nhà.Chị gái cậu vẫn đang ngồi trên sô pha vui vẻ ăn hoa quả, xem TV, thấy anh đang ngẩn người: “Sao hôm nay em về sớm thế? Không phải đến chỗ thầy Lê học à?”Tô Cẩn Du cố không khóc, cuối cùng anh cũng được trở về nhà rồi.

Anh lao thẳng tới chỗ Tô Thư Nhan ôm chặt chị ấy: “Chị.” Tô Cẩn Du mà dùng cái giọng này để gọi Tô Thư Nhan, vậy nhất định là lúc ra ngoài đã bị người ta bắt nạt rồi.

Tô Thư Nhan chép miệng, chị ấy vươn tay cầm lấy điện thoại di động trên bàn trà: “Nói đi, đứa nào ở trường dám bắt nạt em, chị gọi người tới đánh chúng nó te tua luôn.” …“Tô Cẩn Du, tỉnh lại đi.”“Mẹ xem em ấy ngủ như chết thế kia, còn lâu mới dậy.”Thực ra Tô Cẩn Du đã tỉnh từ lâu rồi, chỉ là anh không muốn mở mắt, cậu nhớ nhà, lại càng nhớ chị gái.


Số mệnh của anh đã được định sẵn, cuốn tiểu thuyết này kết thúc khi Tô San sinh con gái đầu lòng, cũng tức là năm cô ta 37 tuổi.

Đến lúc đó, anh sẽ được về nhà.Vẫn còn…27 năm nữa.

Tô Cẩn Du chỉ có thể tranh thủ 27 năm này nỗ lực học tập, cứ như vậy, chờ đến khi anh được trở về nhà, có khi đã trở thành thần đồng rồi cũng nên… Ôi, anh cũng đâu phải thiếu niên nhi đồng nữa, nhưng mà cùng lũ nhóc tranh tài để trở thành thiên tài cũng không tệ.Anh sẽ dùng 27 năm này kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, sau đó ra nước ngoài du lịch.

Anh luôn muốn tới Nam Cực xem, Nam Cực ở thế giới này có lẽ cũng rất đẹp.

Chỉ trong nháy mắt, cậu nhóc tiểu Tô đã vạch ra kế hoạch phấn đấu trong 27 cho cuộc đời mình.Anh vừa mở mắt ra đã quay về phía cô út mà cười ngọt ngào, đôi mắt cũng cong thành hình bán nguyệt: “Cô út ơi, chúng ta đã tới nơi chưa ạ?” Cô út nựng khuôn mặt tròn vo phúng phính của anh: “Dậy đi nào, chúng ta sắp tới nơi rồi.”.