Cuộc đời Tằng Thương Thủy vẫn tiếp tục, vào một ngày sau khi hắn uống rượu xã giao xong, đêm đó trời mưa tầm tã, sấm sét vang dội, Tằng Thương Thủy dừng xe tại ven đường, hắn không muốn về nhà, so với về nhà thì hắn muốn làm nhiệm vụ ở nước ngoài hơn.

Tằng Thương Thủy tay lên tay lái, gạt nước trước mặt lắc qua lắc lại như đồng hồ quả lắc, hắn nhìn mưa xối xả, mơ hồ nhìn thấy có một cô gái nhỏ đứng tránh mưa dưới gốc cây, nhưng chớp mắt, cả cây và cô gái đều biến mất.

Đầu óc choáng váng, Tằng Thương Thủy nghĩ hắn say rồi, mắt hắn nặng trĩu, bắt đầu rơi vào ngủ say, một giấc mộng rất dài.

Trong mộng hắn tuổi còn nhỏ, 19 tuổi, bà mối dẫn hắn đến nhà Tô San, Tô San mặc một bộ quần áo cũ màu xanh hơi rộng, đứng tựa vào tủ, khi hắn bước vào Tô San nhìn hắn cười ngượng ngùng.

tcs và Tô Chiêu đệ đứng trong nhìn nhìn qua cửa sổ, Tô San e lệ, sau đó cầm tay em trai và em gái.

Tô Cẩn Du đẩy cửa sổ ra hô lớn: “Anh là anh rể đúng không?”Chớp mắt một cái, Tô Cẩn Du ngồi sau kính nhà giam, khóc huhu, liều mạng gọi to: “Anh rể.

”Sau khi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Tằng Thương Thủy mờ mịt nhìn bốn phía, thấy mẹ hắn trẻ hơn rất nhiều, hắn ngẩn người, sau đó bình tĩnh lại, nhiều năm như vậy, hắn đã khác sâu sự dạy bảo của mẹ, gặp chuyện không sợ hãi, không hoảng loạn.

Tằng Thương Thủy bình tĩnh nhìn bàn tay non mềm của mình, quả thật không có những vết chai kia, hắn cười, đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi, thời gian đã quay ngược lại rồi.

“Huhuhu, con muốn mẹ!” Đứa trẻ ngồi bên cạnh Tô Cẩn Du đã khóc nửa tiếng đồng hồ, chẳng ai dỗ được nó cả, mấy đứa nhỏ bên cạnh nghe vậy cũng sụt sùi, muốn khóc theo.

Tô Cẩn Du suy nghĩ một hồi, hay là cũng khóc theo nhỉ, nếu anh không khóc thì rất khác thường.


Chưa đợi anh khóc, người ngồi đối diện đã nổi điên trước, cau mày nghiêm túc nói với cô giáo xinh đẹp: “Đứa nhỏ này khóc đến khi nào, khóc nháo đau hết cả đầu, cô làm giáo viên kiểu gì vậy, một đứa trẻ cũng không quản nổi.

”Cô giáo trẻ tuổi, vẫn còn ngại ngùng, nghe vậy thì nói: “Chỉ là một đứa trẻ thôi mà, bà đừng so đo với nó.

”“Tôi không so đo với nó, 8-9 tuổi rồi còn khóc, so đo cái gì.

”Tô Cẩn Du bị khí thế của Diệt Tuyệt Sư Thái hù dọa, anh phục Tô San sát đất.

Có vài người lớn tuổi bên cạnh lên tiếng khuyên can: “Chị gái, làm phiền chị rồi, mấy đứa nhỏ này đều là lần đầu rời xa cha mẹ, chị cũng có con nên thông cảm chút, chúng ta lập tức dỗ nó nín.

”Bà ta quệt miệng, nhìn người kia: “Con trai tôi từ khi lên 6 đã không hề khóc nữa rồi.

”Cô giáo xinh đẹp kỳ quái nhìn, Tô Cẩn Du biết cô ấy suy nghĩ gì.

Tô Cẩn Du tưởng tượng cảnh này sau đó cười thành tiếng.

Tằng Thương Thủy nhìn đứa trẻ trước mặt hắn, cảm thấy khá quen, hình như gặp ở đâu đó rồi.

“Cẩn Du ngoan, cho con nè.

” Bé ngoan Tô Cẩn Du thành công được một cục kẹo sữa có hình con thỏ.

Tô Cẩn Du vui vẻ, hưng phấn nhận lấy, không nói câu nào đã vội vàng mở lớp giấy ra, sau đó nhét kẹo vào miệng, mùi sữa thơm phức lập tức lan tỏa trong miệng.

Trước kia cha anh nói kẹo rất ngon, anh không tin, sau khi tự mình trải nghiệm anh đã tin rồi.

Tô Cẩn Du đang đắm chìm trong hương vị thơm ngát của kẹo sữa, không chú ý đến ánh mắt sâu xa của Tằng Thương Thủy.

Tất nhiên cho dù để ý thì anh cũng chẳng nhìn ra điều gì.

So với Tô Cẩn Du xuyên sách lạ lẫm mọi chuyện, Tô San trọng sinh nên bối rối thì Tằng Thương Thủy này càng đáng sợ hơn, hắn phát hiện hắn trở về khi còn bé, đồng thời đang đi xe lửa lên thủ đô, thì đã suy đoán ra tuổi của mình, và mục đích của chuyến đi lần này.

Đối với chuyện gặp Tô Cẩn Du ở đây hắn nghĩ không phải chuyện trùng hợp.

Biết đâu chuyện hắn quay về có liên quan đến Tô Cẩn Du… Nhưng hắn biết rất ít chuyện liên quan đến Tô Cẩn Du, nhưng theo hắn biết thì Tô Cẩn Du không hề có năng khiếu vẽ tranh.


Nhưng khi nãy hắn nghe các giáo viên nói thì có hai tin tức quan trọng, một là Tô Cẩn Du đến thủ đô tham gia kỳ thi vẽ tranh thiếu niên, hai là Tô Cẩn Du là một đứa trẻ ngoan.

Như vậy, hắn suy nghĩ không biết Tô Cẩn Du có giống như hắn hay không, có điều Tô Cẩn Du quay về sớm hơn hắn.

Tằng Thương Thủy thở dài, chỉ cảm thấy lòng hắn đầy phiền muộn, đối với người khác mà nói, trở lại thời niên thiếu là chuyện rất vui, nhưng hắn không như vậy, chẳng qua là trải qua thêm một đoạn nhân sinh đau khổ.

Tằng Thương Thủy không hề tiếc nuối chuyện kiếp trước, mỗi bước đi của hắn đều chính xác, hắn từng bước gầy dựng sự nghiệp, hắn không có người chống lưng, trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ chỉ mình hắn mới biết, bây giờ phải làm lại lần nữa, có nghĩa rằng, tất cả những thứ hắn nỗ lực phấn đấu, tất cả thành quả hắn bán mạng đạt được đều đổ xông đổ biển, nghĩ đến chuyện này Tằng Thương Thủy thà chết đi cho xong.

Về phần đôi mắt giả vờ đáng yêu ngây thơ kia của Tô Cẩn Du, Tằng Thương Thủy chẳng nhìn lần nào nữa.

Gi ết chết cậu ta một lần đã đủ mệt, đời này hắn lười làm thêm lần nữa.

Gần đến thủ đô, mẹ Tằng có đi vệ sinh một lần, thầy cô cũng thu xếp hành lý, chuẩn bị dẫn bọn nhỏ xuống xe, Tô Cẩn Du lén lút nhìn Tằng Thương Thủy đang ngồi cạnh cửa sổ, phát hiện Tằng Thương Thủy vẫn xấu như vậy, quả thật là nam phụ, khoảng 12-13 tuổi, rất gầy, mặt tóp lại, xương gò má nhô cao, mắt rất to, nhưng khóe mắt lại xếch xuống, khóe miệng cũng rũ xuống.

Tướng mạo nhìn hung ác, nói chung là của nhân vật phản diện, khó trách cư xử tệ bạc với nữ chính như thế.

Nhưng nghĩ lại, “Tô Cẩn Du” trong nguyên tác mới là nhân vật phản diện, nghĩ đến đây Tô Cẩn Du lại thở dài, may mắn nội tâm thối nát nhưng bề ngoài lại đẹp.

Cảm động quá.

Sau khi xuống xe lửa thì Tằng Thương Thủy và mẹ hắn đã biến mất trong dòng người, Tô Cẩn Du không để ý, dù sao Tằng Thương Thủy trong sách chỉ là một vai phụ, Tô Cẩn Du bắt đầu chú ý đến thành phố này.

Thủ đô đúng là thủ đô, phát triển hơn bất kỳ thành thị nào, khắp nơi đều thấy được xe máy, xe ô tô cá nhân, các giáo viên cẩn thận nắm tay mấy đứa nhỏ rồi dẫn lên xe khách.


Sau khi xuống xe lại đến lễ đường của đại học Kinh Hoa nghe diễn thuyết 1 tiếng đồng hồ, sau đó đi lên lầu trên tham gia vòng loại, sau khi về còn phải xem biểu diễn, đây là điều Tô Cẩn Du không chấp nhận được.

Bạn có thể tưởng tượng được không, một đám bé trai bé gái mặc váy trắng, mặt vẽ xanh xanh đỏ đỏ, trán còn vẽ một chấm đỏ, nụ cười ngờ nghệch, động tác cứng ngắc, nói thật, Tô Cẩn Du mà làm giám khảo chắc tối ngủ về nhà sẽ gặp ác mộng.

5 giờ chiều mới kết thúc, ngày mai ban tổ chức sẽ báo tin ai sẽ tham gia chung kết, 8 giờ sáng thì đến lễ đường.

Đại khái là do rất nhiều bạn nhỏ tuổi, buổi tranh tài không tổ chức rườm rà.

Buổi tối chú út đón Tô Cẩn Du về khách sạn, còn mua mấy túi đặc sản về, sau đó tặng thầy cô đã chăm sóc Tô Cẩn Du, đồng thời đưa cho số điện thoại của khách sạn cho họ lưu lại, để có thể báo tin ngày mai Tô Cẩn Du có được tham gia chung kết hay không.

Không hổ là chú út, làm việc không một kẽ hở, nhanh chóng lấy lòng được giáo viên, nhưng gương mặt nghiêm túc của chú út vẫn khiến mấy giáo viên nữ e ngại.

“Cô sợ tôi?” Chú út bế Tô Cẩn Du lên, nhìn mấy thầy cô bằng ánh mắt nghi ngờ, không hiểu ông ấy đắc tội bọn họ chỗ nào, chú út chẳng hiểu gì cả, nên hỏi để bọn họ không gây khó dễ cho Tô Cẩn Du.

“Không phải, không có.

” Tống Á Thanh vội vàng phủ nhận.

.