Tô Cẩn Du không biết mở miệng thế nào, anh chẳng nói nên lời, xin lỗi em trai, tôi ăn vạ, thanh niên 24 tuổi ăn vạ với một đứa trẻ 13 tuổi.

Sự xấu hổ trong lòng Tô Cẩn Du chẳng ai biết cả, vĩnh viễn anh chẳng thể nói ra được, đây là chuyện Tô Cẩn Du buồn bực nhất.

Anh cảm thấy mình sắp nghẹn đến mức tâm thần phân liệt.

Chia ra 1 Tô Cẩn Du khác để tâm sự với anh.

“Vừa nãy ném trúng cậu có đau không?” Dễ dàng nhận ra Khúc Đại Chí là đứa trẻ sống trong gia đình rất tốt, được dạy dỗ rất tốt.

“Không sau, không đau.

” Tô Cẩn Du vội vàng xua tay, Khúc Đại Chí như thế làm anh thấy ngại hơn.


“Vậy sau này cậu còn chơi cùng bọn tớ không?” Khúc Đại Chí thận trọng hỏi, sợ Tô Cẩn Du bị ném đau sau này không chơi với bọn họ nữa.

Tô Cẩn Du cũng không biết rốt cuộc ở trong lớp anh có địa vị thế nào, mấy cô bé trưởng thành sớm thì cảm thấy anh rất giỏi, rất thông minh, giao tiếp với giáo viên cũng tốt, nói chung mấy cô bé rất sùng bái anh, mà mấy cậu bé lại tương phản.

Bọn họ cảm thấy Tô Cẩn Du như bánh bao nhỏ mềm mềm trắng trắng, là em trai nhỏ cần được bảo vệ.

Khúc Đại Chí nhìn bàn tay đỏ bừng của Tô Cẩn Du, cậu ấy thấy hơi chột dạ, vừa nãy cậu ấy ném mạnh thật, cậu ấy nghĩ rằng Tô Cẩn Du sẽ tránh được…“Chơi chứ, sao lại không chơi, nhưng sau này chúng ta chơi buổi sáng hoặc buổi chiều đi, chơi buổi trưa nóng quá, tớ sợ nóng.

”Khúc Đại Chí chăm chú nhìn Tô Cẩn Du, anh co chân lại, lưng hơi còng, bụng hóp lại nhìn như một con mèo, tay đang quạt không ngừng, gương mặt trắng bóng mồ hôi nhễ nhại, tóc ướt nhẹp, áo sơ mi trắng cũng ướt đẫm.

Khúc Đại Chí cảm thấy, chắc Tô Cẩn Du chưa từng phơi nắng nên da mới trắng thế này, môn ngữ văn Khúc Đại Chí học không tốt lắm, hiện giờ chẳng biết dùng từ để diễn tả… Ừm, nhìn như một miếng đậu hũ non.

Tiết thể dục kết thúc, Tô Cẩn Du ra về, anh đeo balo đứng đợi ở cổng trường một lúc lâu chẳng thấy Tô San đâu, quả nhiên đã đi rồi.

“Thật là…”“Tô Cẩn Du! Nhà cậu ở đường nào thế?”Tô Cẩn Du quay đầu lại, là Khúc Đại Chí, cậu ấy chạy lên trước bỏ xa mấy cậu nhóc kia.

“Đường Tân Nam Tứ, sao vậy?”Khúc Đại Chí cười lớn: “Nhà tớ mới chuyển đến đó, tớ nói này, thế là sau này mỗi ngày có thể đi học cùng cậu.

”Từ lâu Khúc Đại Chí đã muốn đi học cùng Tô Cẩn Du, có điều thấy Tô Cẩn Du không dễ gần, vì vậy chưa từng hỏi.

“Vậy chúng ta về thôi.


” Lúc này Tô Cẩn Du và Khúc Đại Chí đã thành bạn bè của nhau, đây là bạn cùng tuổi đúng nghĩa của Tô Cẩn Du.

Không có nguyên nhân khác, chỉ vì nhà bọn họ cùng một con đường mà thôi.

Sau khi nghĩ lại, hình như lúc học tiểu học, bạn thân nhất của Tô Cẩn Du cũng gần nhà?Chỉ chớp mắt đã hết một năm học, Tô Cẩn Du nghênh đón mùa hè buồn tẻ.

Những bạn nhỏ khác đợi chờ ngày nghỉ còn Tô Cẩn Du thì không.

Cuộc sống an nhàn của anh trở nên bận rộn hơn, làm việc cả mùa hè còn chưa đủ, mỗi buổi sáng đều phải ở phòng vẽ tranh, thỉnh thoảng còn phải tham gia vài cuộc thi vẽ tranh của học sinh cấp 2.

Chỉ có một điểm hy vọng là về quê, cuộc sống tươi mát, người nhà họ Tô thiếu điều mua cho anh một chiếc xe lăn để ngồi luôn.

Nói đến chuyện bài tập, không được! Viết nhật ký mùa hè, vẽ tranh, hừ không cần học giỏi!Với lại mùa hè mấy chị gái của anh chẳng về nhà, Tô Cẩn Du phải ngủ chung với cha, ở nhà một mình chẳng vui vẻ gì.

Có một điểm anh không hài lòng chính là nhà xí, nhiều năm như thế không có gì cải thiện cả.

Cũng may cha Tô biết Tô Cẩn Du không quen dùng nhà xí này, mỗi sáng đều dậy sớm dọn sạch sẽ nhà xí, sau đó lấy ít tro mang đến, như vậy để tránh cho côn trùng làm ổ.


Tô Cẩn Du về nhà người vui nhất là Chiêu Đệ, mặc dù nguyên nhân chính là Tô Cẩn Du có tiền, có lúc là 3 đồng có lúc 5 đồng, có đôi khi tận 10 đồng, ở nông thôn thế này, đây là khoản tiền lớn đối với một đứa nhỏ.

Chỉ cần Tô Chiêu Đệ lộ ra biểu cảm đáng thương thì tay nhỏ của Tô Cẩn Du sẽ vung lên: “Đi, đi hàng quà vặt.

”Sau đó hùng dũng hiên ngang oai vệ dẫn Chiêu Đệ đi đến quán nhỏ trong thôn mua đồ ăn vặt: “Chị thích gì cứ mua hết đi!”Không phải Tô Cẩn Du sống xa hoa, chủ yếu là do tiệm trong thôn bán quá ít đồ ăn vặt, ít đến đau lòng, cho dù Chiêu Đệ mua mỗi thứ 2 phần thì cao lắm chỉ 2 đồng.

Tô Cẩn Du chỉ cần vung tay thì có thể bao trọn quầy quà vặt nhỏ.

Mỗi ngày Tô Cẩn Du trôi qua rất thư thái khiến cho anh quên một chuyện rất quan trọng.

.