Trong hậu trạch phủ Định Viễn hầu, lúc này hoa đào bên ngoài song cửa sổ đang nở vô cùng xinh đẹp, nhưng đại tiểu thư Hoắc Nghênh Vân lại kéo tiểu nha hoàn tới đó bẻ hoa đào. Nàng vò hoa đào thành nhỏ vụn, nước hoa đào đỏ bừng, ngón tay ngọc thon dài bị nhuốm màu đỏ ửng.

"Hương Vũ, ngươi cảm thấy thế nào?" Hoắc Nghênh Vân nhìn về phía nha hoàn thiếp thân, Hương Vũ.

"Sao ạ..?" Hương Vũ nhìn về phía Hoắc Nghênh Vân với vẻ bối rối, nàng không nghe thấy vừa nãy tiểu thư nói gì.

"Chính là công tử nhà họ Sở đó, ngươi không nghe ta vừa mới nói gì à?" Hoắc Nghênh Vân nghi ngờ nhìn thoáng qua Hương Vũ.

"Không có." Hương Vũ nghe xong, vội vàng lắc đầu: "Tiểu thư vừa mới nói công tử nhà họ Sở như thế nào?"

Hoắc Nghênh Vân nhìn Hương Vũ một phen, xác nhận nàng không giả vờ, xác thực nàng không nghe mình nói chuyện.

Nàng ung dung cười: "Ta nói với ngươi, sao ngươi lại không nghe? Đang suy nghĩ gì đó?"

Hương Vũ nghe Hoắc Nghênh Vân nói vậy, xấu hổ, cúi thấp đầu ngượng ngùng nói: "Tối hôm qua, nô tỳ có mơ một giấc mộng... Nô tỳ đang nghĩ về giấc mộng đó..."

Hoắc Nghênh Vân cắn môi cười, cố ý trêu nàng: "Mơ gì thế, mà lại khiến ngươi suy nghĩ như thế, không phải giấc mộng xuân chứ?"

Hương Vũ lập tức trở nên vô cùng hoảng sợ, vội vàng lắc đầu khoát tay: "Không có, thật sự không có!"

Hoắc Nghênh Vân nhìn nàng với ánh mắt bình tĩnh: "Không có? Đã không có thì sao ngươi lại bối rối như thế?"

Hương Vũ cắn môi, vừa ủy khuất nhưng lại không thể làm gì: "Tiểu thư, trong giấc mộng Hương Vũ mơ thấy mình bị cạo đầu, đưa vào am trở thành ni cô."

Mặc dù Hương Vũ chỉ là một tiểu nha hoàn, nhưng lại xinh đẹp trắng mịn. Da thịt trắng nõn kia giống như tuyết mới trong núi, sáng long lanh giống như ngọc thượng đẳng, đôi mắt vừa đen vừa tròn vừa sáng dường như đang ngậm nước.

Bây giờ nàng tỏ ra ủy khuất, lại lắc đầu khoát tay, nhìn trông cũng rất hồn nhiên đáng yêu. 

Thỉnh thoảng khi Hoắc Nghênh Vân nhìn gương trang điểm thì sẽ nhìn sang tiểu nha hoàn bên người này. Mỗi khi nhìn đến lại cảm thấy tiểu nha hoàn này lại hạ thấp mình một bậc, điều này khiến nàng hơi không thích, đã từng có một lần động tâm muốn bán tiểu nha hoàn này đi.

Nhưng mà cũng may, Hương Vũ lại trung thành tuyệt đối với nàng. Có một lần nàng bị phong hàn, cố ý thuận miệng bịa ra một đơn thuốc, chỉ nói muốn máu trên cổ tay làm thuốc dẫn, kết quả vậy mà Hương Vũ lại tin tưởng, nhắm chặt mắt quyết tâm cắt cổ tay mình. Lúc ấy chảy không ít máu, may mà phát hiện kịp thời nên lúc đó mới không xảy ra án mạng.

Hoắc Nghênh Vân dằn vặt một phen, cuối cùng quyết định giữ lại Hương Vũ để nàng tiếp tục ở lại bên cạnh mình.

Thậm chí nàng còn tính toán sau khi mình gả đi thì Hương Vũ có thể đi theo mình làm hồi môn. nàng ta rất biết khống chế tính cách của mình, nếu để trong phòng giành lấy trái tim cô gia thì ai có thể thích hợp hơn.

Nhưng mà chỉ là một người để hấp dẫn cô gia thôi, đương nhiên không thể giọng khách át giọng chủ. Nếu như một khi có chuyện gì thì nhất định phải quyết định thật nhanh, tránh cho gây tai họa mới tốt. Dù sao Tiểu Hương Vũ này cũng quá xinh đẹp, đừng nói là nam nhân, ngay cả nàng mà cũng có lúc không nhịn được muốn sờ khuôn mặt nhỏ mềm mại của nàng ta.

Bây giờ nghe nàng ta nói thế, Hoắc Nghênh Vân vẫn cười khúc khích: "Chỉ là một giấc mộng thôi, đâu phải là thật chứ! Ta còn tưởng rằng..."

Hương Vũ khẽ hỏi: "Tiểu thư tưởng rằng cái gì?"

Ánh mắt Hoắc Nghênh Vân nhìn qua, lại cố ý nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi nghe ta nhắc đến Sở công tử thì sẽ rung động, cũng muốn hắn!"

Hương Vũ nghe thấy lời này, gương mặt nhỏ hồng hào trở nên trắng bệch, nàng tỏ vẻ khổ sở mà nói: "Sao tiểu thư lại nói nô tỳ như thế? Nếu nô tỳ dám có ý đồ xấu với Sở công tử thì hãy để thiên lôi đánh xuống, nô tỳ chết không được tử tế, nhất định tiểu thư phải tin nô tỳ."

Hoắc Nghênh Vân nghe được lời này, trái lại cảm thấy bất ngờ. Nàng cũng chỉ muốn trêu chọc tiểu nha hoàn này thôi, chưa từng nghĩ vậy mà nàng ta lại thề độc. "Ôi dào, ngươi cũng không cần nói thế. Ta cũng chỉ nghe đến mặc dù chỉ là Hương Vũ nhà chúng ta chỉ là một tiểu nha hoàn, nhưng dáng vẻ lại rất quyến rũ, đi ra ngoài ai mà không xoay đầu lại nhìn chứ. Nếu ngươi thật sự nghĩ đến Sở công tử, ta cũng không thèm để ý mà đem ngươi cho hắn, cũng coi như giúp ngươi hoàn thành mong ước!" 

Hương Vũ vội nói: "Tiểu thư nói đùa, Sở công tử và tiểu thư là trai tài gái sắc, theo như sách nói là một đôi trời sinh. Sở công tử có thân phận cao quý, sao có thể coi trọng một tiểu nha hoàn như nô tỳ được? Ai cũng nói nô tỳ có chút nhan sắc, nhưng thân phận nô tỳ thấp kém, không ra gì, cũng không giống như là tiểu thư tinh thông cầm kỳ thư họa mọi thứ. Người là tiểu thư khuê các hơi thở như hoa lan, nô tỳ và tiểu thư ở cùng nhau người khác cũng liếc mắt nhìn ra tiểu thư là tiểu thư, nô tỳ là mệnh nha hoàn trời sinh, chúng ta khác nhau, khác nhau một trời một vực!"

Nàng nói dùng quá sức, đến mức khi nói câu cuối cùng khuôn mặt gấp đến đỏ bừng.

Hoắc Nghênh Vân nghe lời khen chẳng đâu vào đâu thế này thì bật cười ra tiếng, nhưng mà nàng cũng nghĩ: "Mặc dù ngươi nói lời thô lỗ nhưng mà cũng đúng. Thế gia vọng tộc thật ra càng dựa vào xuất thân, nhìn tướng mạo tài hoa, chỉ có chọn thị thiếp động phòng mới cần tư sắc. Tuy ngươi lớn lên xinh đẹp nhưng thật sự là quá mức chọc người, thật sự không đoan trang. Nếu ta đưa ngươi cho Sở công tử thì ngươi cũng chỉ có thể làm một thị thiếp đê tiện mà thôi."

Nàng nói lời này đương nhiên là mỉa mai tiểu nha hoàn, để nàng ta nhìn rõ bản thân mình.

Dù sao hôm nay ở chùa Nam Sơn, trước khi Sở công tử đi dường như nhìn Hương Vũ nhiều hơn một chút, điều này khiến trong lòng nàng bất an, luôn cảm thấy hoài nghi và lo âu.

Tuy nói Hương Vũ có thân phận ti tiện, nhưng nếu để nàng ta làm thiếp cho Sở công tử thì trong lòng nàng cũng như có một cây gai.

Đương nhiên là Hương Vũ mạnh mẽ gật đầu, mở to đôi mắt ngập nước, thuận theo mà nói: "Nô tỳ biết, nếu như nô tỳ có ý nghĩ xấu thì cũng chỉ có thể làm thị thiếp đê hèn, còn bị người ta đánh chửi xem thường!"

Hoắc Nghênh Vân rất hài lòng, cũng không nắm chặt hoa đào trong tay nữa. Nàng đi qua ngồi trước gương, để nha hoàn Nguyệt Tinh đến trang điểm cho mình. Hôm nay, nàng sai người đánh cho một bộ đồ trang sức cài tóc, bây giờ đúng lúc trang điểm một phen. Chờ đến tháng sau sinh thần Sở lão phu nhân thì có thể lấy ra khoe khoang, không biết hấp dẫn ánh mắt của bao nhiêu người đâu!

Hương Vũ thấy tiểu thư nhà mình không hỏi tới nữa, rốt cuộc âm thầm khẽ thở ra.

Nàng tiện tay cầm khung thêu đang thêu được một nửa bên cạnh, hờ hững may vá, trong đó vẫn đang suy nghĩ về giấc mộng buổi tối hôm qua.

Giấc mộng kia thật sự kì lạ.

Trong giấc mộng kia, nàng lại sống trong một quyển sách, là nữ phụ gì đó trong quyển sách kia. Nàng vẫn là nha hoàn của tiểu thư, tiểu thư vẫn thầm thích công tử nhà họ Sở, hai người nhanh chóng thích nhau. Sau đó, Sở gia đến cầu hôn, mọi thứ trôi qua trôi chảy. Tiểu thư gả vào Sở gia với mười dặm hồng trang, mà nàng cũng đi theo qua làm nha hoàn hồi môn.

Nhưng mà sau khi qua đó nàng lại không an phận, bắt đầu dụ dỗ công tử Sở gia. Ai biết sau khi công tử Sở gia chạm vào nàng thì không thể xa cách được, mỗi đêm đều muốn nàng bầu bạn, ôm ở mọi nơi, sủng ái nàng giống như bảo bối.

Mặc dù Hương Vũ không có tâm tư gì với công tử Sở gia kia, nhưng mà nếu có được người có tình như thế thì dường như cũng là chuyện tốt, Hương Vũ cũng không cảm thấy đây là một cơn ác mộng. Nhưng lại xảy ra vấn đề, công tử Sở gia sủng nàng chưa được nửa năm thì đột nhiên chán ghét mà vứt bỏ nàng. Còn nói với tiểu thư rằng nàng dụ dỗ, là nàng quấn lấy hắn không buông, nói hắn nhất thời bị nhan sắc quyến rũ, người hắn thật sự thích là tiểu thư!

Tiểu thư tha thứ cho công tử Sở gia, từ đó hai người tình đầu ý hợp như keo như sơn, còn nàng thì lại bị gọi là hồ ly tinh, nói nàng hành vi không đứng đắn. Vì thế nên tiểu thư đưa nàng ra ngoài, còn đưa cho một lão già.

Mặc dù Hương Vũ cố sức khóc lóc cầu xin, vì muốn tránh khỏi số mạng phải hầu hạ lão già kia, nàng dùng một cây kéo để hủy dung mình.

Bị hủy dung rồi thì đương nhiên không đáng giá, cũng không thể nào đưa qua cho lão già kia. Cuối cùng nàng bị đẩy đến am ni cô hoang vắng, trong am ni cô kia thờ phật cả đời.

Sau khi Hương Vũ tỉnh lại, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Nàng không rõ chuyện gì xảy ra trong giấc mộng này, vì sao nàng nhất định phải dụ dỗ cô gia, nàng thật sự không hề thích vị Sở công tử kia mà!

Về phần cám dỗ cô gia để rơi vào kết cục bi thảm đó, thì cũng thật sự là chẳng có ai.

Trong lòng Hương Vũ đắng chát, đến mức sau khi tỉnh lại giống như du hồn vậy, không có tinh thần gì, trong lòng vô cùng  mông lung. Bây giờ lại bị tiểu thư ép hỏi một phen như thế, nàng càng sợ hãi trong lòng.

Nàng nắm chặt vải thêu trong tay, thầm nghĩ cho dù thế nào cũng không thể có suy nghĩ muốn "Dụ dỗ cô gia" được. Tiểu thư nhà nàng lợi hại thế nào, nếu nàng có suy nghĩ này e là chết thế nào cũng không biết!

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được tiếng Nguyệt Tinh kêu lên: "Hương Vũ, muội đang làm gì thế, ai bảo muội thêu cái này?"

Bỗng nhiên Hương Vũ khẽ giật mình, giật nảy mình vội cúi đầu nhìn sang, nhìn xuống dưới cũng trợn tròn mắt.

"Nô tỳ, nô tỳ..." Vừa rồi nàng không nghĩ nhiều, nàng chỉ thấy vật đang thêu nên thuận tay làm. Lúc đầu trong phòng thêu thùa của tiểu thư, nàng là người làm được nhiều nhất, cơ bản đều là nàng làm, cho nên lần này tiện tay cầm lên làm, giống như bình thường thôi.

Nhưng mà thêu cái này khác với ngày xưa.

Đây là đai lưng của hầu gia đó!

Hoắc Nghênh Vân vừa mới trang điểm xong, ngồi trước gương nhìn ngắm vẻ xinh đẹp đoan trang của mình, nghe được lời này thì nhíu mày nhìn qua.

Nàng ngoắc: "Đưa đai lưng kia tới đây ta xem một chút."

Đây là đai lưng của cha nàng, ban đầu những thứ cha dùng đều có tú nương chuyên làm. Nhưng mà mấy ngày trước nàng đi qua gặp cha, nhất thời muốn biểu thị lòng hiếu thảo của mình nên chủ động nói muốn thêu đai lưng cho cha. Lúc đó cha chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, cũng không nói gì.

Nàng là người làm gì cũng nửa vời, nhưng đành phải kiên trì thêu. Bây giờ thêu được mấy ngày cũng không ra nhìn dạng gì, cảm thấy đưa đi cũng không hay lắm.

Nguyệt Tinh cầm đai lưng kia nâng đến trước mặt Hoắc Nghênh Vân, miệng còn lải nhải: "Đây chính là tiểu thư tự tay làm cho hầu gia, vậy mà Hương Vũ cũng dám đụng? Lá gan nàng ta cũng to ghê, đây là nàng ta chà đạp lòng hiếu thảo của tiểu thư đối với hầu gia!"

Hoắc Nghênh Vân cẩn thận nhìn chiếc đai lưng kia, trên đai lưng có tường vân cũng có phong lan. Ban đầu nàng thêu chẳng ra sao cả, bây giờ Hương Vũ thêu thêm một chút thì tường vân kia lập tức trở nên nhẹ nhàng, phong lan kia trở nên xinh đẹp, tất cả hình ảnh như đang sống.

Nàng cười: "Đưa cái này cho cha ta, nói là ta thêu!"

Ớ?

Hương Vũ kinh ngạc, có thể như thế nữa sao?