Hương Vũ nhìn Nhị Cẩu Tử ở phía trước, lòng nàng chan chứa nghĩ có thể thành chuyện tốt nhưng kết quả nửa đường bị cướp mất, lại nhìn thị vệ ca ca, người mà nàng ra quân chưa thành đã chết trong trứng nước, trong phút chốc hơi mờ mịt. Hai người này đối với nàng vô tình như thế, bây giờ làm gì lại đuổi theo nàng không buông? Sau khi mù mờ một lúc lại hơi đau đầu, nàng cắn môi thầm nghĩ, thật là phiền phức.

Ai biết ngay lúc này, thị vệ ca ca liếc nhìn Nhị Cẩu Tử, sắc mặt lập tức không ổn.

Hắn nhìn Hương Vũ, lại thấy trong đôi mắt trong suốt của Hương Vũ có vẻ luống cuống sắp khóc đến nơi, cảm thấy rất đau lòng.

Từ lần kia khi Hương Vũ nhìn trộm hắn như thế, hắn đã cảm thấy nhất định là Hương Vũ có ý với mình. Sau đó hắn âm thầm để tâm nghe ngóng, biết Hương Vũ là đại nha hoàn nhất đẳng bên cạnh tiểu thư, còn biết Nhị Cẩu Tử thầm thích cô nương Hương Vũ này. Có người nói hắn ta muốn cưới Hương Vũ cô nương, kết quả sau khi hầu gia ban thưởng thê tử, cha nương của Nhị Cẩu Tử lập tức tiếp nhận. Về phần Nhị Cẩu Tử nãy cũng không hề đấu tranh đã từ bỏ Hương Vũ cô nương.

Lúc này thị vệ ca ca nhìn dáng vẻ đáng thương của Hương Vũ cảm thấy đau lòng. Sau khi đau lòng lại nhìn về phía Nhị Cẩu Tử, thật sự là cừu nhân gặp mặt tức giận đỏ mặt tía tai.

Một là hận ngươi trêu chọc tiểu cô nương người ta, lại bội tình bạc nghĩa, hai là hận ngươi có thời gian vui vẻ với Hương Vũ cô nương.

Điều cực kỳ đáng hận là cũng không biết Hương Vũ cô nương và tên Nhị Cẩu Tử đến bước nào rồi. Thị vệ đại ca nghĩ đến chuyện tiểu cô nương trắng nõn non nớt như thủy tinh có lẽ đã bị Nhị Cẩu Tử nắm lấy tay nhỏ hoặc là hôn miệng nhỏ, thì trong ngực hắn vô cùng đau đớn.

Lúc này, Nhị Cẩu Tử lại không hề chú ý tới vị thị vệ đại ca đang nhằm hắn chằm chằm, hắn đang tuyệt vọng mà nhìn Hương Vũ muội muội của hắn.

Thử hỏi những gia đinh giữ cổng trong, ai mà không ngóng trông tiểu nha hoàn Hương Vũ đi qua cổng trong?

Ai cũng nói Hương Vũ cô nương đi qua, thì tâm trạng cả ngày của các thủ vệ đều tốt. Lúc ai thủ vệ mà đúng lúc gặp gỡ Hương Vũ muội muội, vậy thì xem như gặp may cả ngày, người người hâm mộ.

Đến buổi tối, tất cả mọi người cùng xúm lại nói chuyện, mở miệng nói lời thô tục, khó tránh khỏi lại nhớ đến Hương Vũ muội muội. Bọn họ nhịn không được lại nói Hương Vũ muội muội eo nhỏ, chỗ kia nở nang, còn có khuôn mặt nhỏ trắng nõn, vừa nghĩ đến đã cảm thấy hứng thú.

Nhị Cẩu Tử cảm thấy Hương Vũ muội muội có thể thích mình là phúc phận tích tám đời của hắn, đúng thật là hắn vui vẻ không biết phải làm sao cho phải.

Hắn bắt đầu nghĩ đến sau này cưới Hương Vũ muội muội về thì phải như thế nào, như thế nào, nghĩ đến buổi tối hưng phấn ngủ không yên. Sau khi hắn tỉnh lại phải giặt đệm giường thay quần lót.

Nhưng mà không nghĩ đến trong nháy mắt lại có biến.

Hắn không thích cô nương gì đó mà hầu gia thưởng cho, dù cho cô nương kia đẹp nhưng hắn cũng không thích.

Hắn chỉ thích Hương Vũ.

Nhưng hắn cũng biết mình không thể nào chống lại được cha nương, càng không thể nào chống lại mệnh lệnh cha nương mà cưới Hương Vũ.

Cả nhà hắn đều là gia nô ở phủ Định Viễn hầu, hầu gia là trời, đó là người mà cha nương cũng không thể chống lại. Nhị Cẩu Tử đang tiếp nhận sự thật, hắn đau lòng gần chết. Hắn hổ thẹn với Hương Vũ muội muội, hắn cũng không muốn.

Đặc biệt là nghe nói sau khi Hương Vũ muội muội biết tin tức hắn kết hôn thì khổ sở gào khóc nằm lỳ trên giường không dậy nổi, hắn càng thêm áy náy vô cùng. Hắn quyết định đi an ủi Hương Vũ muội muội, để nàng biết trong lòng hắn có nàng, mặc dù không thể lấy nàng nhưng hắn sẽ nhớ nhung nàng cả đời.

Thậm chí sau này nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ nghĩ cách thử xem có thể nối tiếp chuyện tốt này không.

Hắn tính toán như thế, ai ngờ bỗng nhiên gặp được. Hương Vũ muội muội càng phát ra vẻ duyên dáng xinh đẹp, eo nhỏ nhắn thon thon, cứ dịu dàng mà đứng đó. Nhan sắc kia đúng là hiếm có trong thiên hạ, hắn nhìn thấy thế thì thân thể cũng không kìm được mà căng lên.

Nữ nhân này vốn dĩ hắn có thể cưới về tận tình hưởng thụ, kết quả không cưới được, sau này còn làm lợi cho nam nhân kia chà đạp!

Nhị Cẩu Tử nhìn Hương Vũ, cảm thấy đau lòng gần chết, lập tức giọng nói trở nên khàn khàn: "Hương Vũ muội muội, là ca ca có lỗi với muội..."

Nhưng hắn vừa nói xong câu này lại bỗng nhiên gặp một nam nhân đưa tay bảo vệ Hương Vũ ở sau lưng hắn ta. Sau đó hắn ta cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nói: "Đã biết có lỗi thì còn ở trước mặt cô nương ấy làm gì? Ngươi sắp phải cưới mỹ kiều thê rồi, sao lại trêu chọc người ta. Đây là đến khiến cho người ta không thoải mái sao?"

Ban đầu Hương Vũ còn mờ mịt, lúc này nghe lời này của thị vệ ca ca, lập tức cảm thấy thị vệ ca ca nói đúng quá, nói rất hay.

Đã cưới người khác thì tìm nàng nói lời này làm gì? Chẳng lẽ còn muốn để nàng canh cánh trong lòng tiếp tục đau lòng sao?

Nhị Cẩu Tử vốn dĩ đang tỏ vẻ đau lòng, bỗng nhiên nhìn thấy một người thị vệ như thế. Hắn nhìn hồi lâu, nhận ra đây là Trình Duệ, thị vệ trông coi ngoài cửa của hầu gia, lập tức không vui: "Trình thị vệ, ta và Hương Vũ muội muội nói chuyện, liên quan gì đến ngươi?"

Thị vệ ca ca Trình Duệ cười lạnh: "Ai là muội muội ngươi? Đừng mở miệng một tiếng muội muội, giống như nàng và ngươi thân nhau lắm í!"

Trên mặt của Nhị Cẩu Tử hiện ra một dấu hỏi.

Hương Vũ nghe lời này thì do dự một chút, vẫn cắn môi nói: "Thị vệ ca ca nói đúng, ngươi đã sắp cưới người khác rồi, vậy làm gì mở miệng một tiếng muội muội. Hay là nói ngươi cưới người khác nhưng vẫn để ta nhớ nhung về ngươi?"

Đây rõ ràng là ăn trong chén còn nhìn trong nồi!

Hương Vũ oán hận.

Thị vệ ca ca?

Trên mặt Nhị Cẩu Tử càng có vẻ mờ mịt, sao mà trong nháy mắt Hương Vũ muội muội đã tìm người khác làm ca ca rồi?

Thị vệ Trình Duệ nghe thấy Hương Vũ mở miệng kêu một tiếng thị vệ ca ca, lập tức trong lòng cảm thấy mừng rõ. Thế là hắn có một quyết tâm nhất định phải bảo vệ Hương Vũ muội muội, không thể để cho nàng bị Nhị Cẩu Tử bắt nạt được. Hắn lập tức nở nụ cười lạnh: "Nghe thấy không, Hương Vũ muội muội vốn không để ý đến ngươi."

Nhị Cẩu Tử nghe Hương Vũ nói lời đó thật sự đau lòng.

Ngoài ngơ ngác ra hắn vẫn là ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu rõ.

Sao Hương Vũ muội muội không có chút đau lòng, hơn nữa vừa chớp mắt đã gọi người khác là ca ca rồi?

Đương nhiên hắn không thể tin được, đến nay hắn còn nhớ rõ dáng vẻ Hương Vũ muội muội mím môi cười gọi hắn là Nhị Cẩu Tử ca ca. Sao nàng có thể vừa mới chớp mắt đã gọi người khác là ca ca!

Cho dù hắn sắp cưới người khác, nhưng nàng cũng không nên trở mặt nhanh như thế chứ!

Nghĩ tới đây, hơi thở cũng hắn cũng trở nên nặng nề, trừng đôi mắt đỏ ngầu lên: "Hương Vũ muội muội, ta biết sai rồi, ta không nên cưới người khác. Nhưng muội cũng biết đó, đây không phải là chủ ý của ta, muội nghe ta giải thích có được không?"

Vừa nói, hắn vừa đưa tay đẩy Trình Duệ ra, muốn kéo Hương Vũ giải thích.

Trong lòng Hương Vũ, Nhị Cẩu Tử vẫn là người mặt gầy thích cười, là người thông minh rất biết cách nói chuyện, mở miệng một tiếng Hương Vũ cô nương. Nàng chưa từng gặp qua dáng vẻ gần như nổi điên, đôi mắt đỏ hồng của Nhị Cẩu Tử... Giống như chó hoang đang động dục vậy.

Nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Nhị Cẩu Tử, nàng giật nảy mình, vội vàng muốn lui lại.

Nhị Cẩu Tử sốt ruột, hắn kéo tay áo của Hương Vũ: "Hương Vũ muội muội, muội nghe ta giải thích. Dù cho ta cưới người khác thì trong lòng ta chỉ có mình muội..."

Ngay lúc này, Trình Duệ lại giơ tay chặn lại tay muốn đưa ra của Nhị Cẩu Tử, sau đó hắn quay người dùng cánh tay bảo hộ Hương Vũ. "Hương Vũ muội muội không muốn nghe ngươi nói, muội ấy không có quan hệ với ngươi, ngươi còn chưa nhìn rõ sao?"

Hương Vũ gần như bị Nhị Cẩu Tử dọa đến hồn phi phách tán, bây giờ được Trình thị vệ bảo vệ trong ngực, mặc dù nàng vẫn còn hơi sợ, nhưng lúc đó lại to gan, chỉ vào Nhị Cẩu Tử mà nói: "Đúng, ta đã không có quan hệ gì với ngươi nữa, chân trước ngươi gọi ta là muội muội, chân sau đã cưới người khác. Ngươi cũng đã muốn cưới người khác thì còn trêu chọc ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn trông mong ta ở đây khó chịu đòi chết đòi sống, trở thành trò cười trong phủ? Hay là nói ngươi cưới người khác, còn trông cậy vào ta sẽ nhớ mãi không quên, nhớ nhung ngươi cả đời!"

Giọng nói của tiểu cô nương trong trẻo mềm mại, nói tới nói lui nghe cũng có lý, Nhị Cẩu Tử nghe được thì sững sờ.

Trong mắt hắn hàm chứa nước mắt, bất đắc dĩ dậm chân: "Hương Vũ muội muội, sao muội có thể nói như thế? Ta nghe nói muội đau khổ nằm trên giường gào khóc không dậy nổi, ta đau lòng, ta không đành lòng!"

Hương Vũ nghe thì tức giận đến đỏ mặt.

Nàng vẫn là tiểu cô nương chưa xuất giá, còn trông cậy sau này tìm được một nam nhân tốt. Chuyện của nàng và hắn không thành, ai cũng không nhắc đến, nhưng hắn lại nói như thế trước mặt nam nhân khác, đây là hắn trông cậy cả đời nàng sẽ đau khổ vì hắn mà không gả được sao?

Nàng cắn môi, ôm hận nói: "Nhị Cẩu Tử, có lẽ ngươi hiểu lầm rồi, ta gào khóc bởi vì hôm qua ta đau bụng. Hôm nay tốt rồi, ta khỏe rồi. Sao ta có thể vì ngươi mà khổ sở như thế, ngươi nghĩ ta là ai? Hai chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì cả!"

Lời này vừa nói ra...

Trong lòng Trình Duệ vô cùng vui sướng.

Nhị Cẩu Tử bị đả kích.

Hắn không dám tin chỉ vào Hương Vũ: "Ngày ấy, không phải ngày đó muội mở miệng ra nói một tiếng Nhị Cẩu Tử ca ca sao? Lúc đó, dáng vẻ muội nhìn ta..."

Dáng vẻ muội ấy nhìn hắn, trong mắt đều là tình ý, trong lòng tràn đầy ngọt ngào!

Hương Vũ lại mờ mịt nói: "Nhị Cẩu Tử, có lẽ ngươi nghe lầm rồi? Ta là loại người gọi ca ca bậy bạ sao?"

Nhị Cẩu Tử: "..."

Hắn kinh ngạc nhìn Hương Vũ hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nói: "Ta biết, nhất định là muội giận ta nên mới cố ý nói như thế. Ta, ta không trách muội."

Nói xong, hắn lau mặt một cái, hung hăng nhìn Trình Duệ một chút, quay người rời đi.

Hương Vũ khẽ thở ra, được rồi, từ nay về sau người này hoàn toàn không liên quan đến nàng nữa, cuối cùng cũng giải quyết xong một người.

Ai biết nàng vừa khẽ thở ra lại cảm giác Trình Duệ ở bên cạnh nhìn nàng chăm chú, ánh mắt hừng hực như lửa.

Trên mặt Hương Vũ như bị bỏng, lúc này mới ý thức được nàng còn bị Trình Duệ bảo vệ trong ngực, lập tức liên tục không ngừng lui lại một bước.

Nhưng mà Trình Duệ dùng cánh tay che chở nàng mà.

Nàng vừa lui như thế, vòng eo mềm mại nhẹ nhàng đụng váo cánh tay rắn chắc như sắt của Trình Duệ.

Mặt Trình Duệ đỏ lên, trong lòng Hương Vũ hoảng hốt.

Nàng cắn môi nhìn Trình Duệ, khẽ nói: "Trình thị vệ, xin ngươi thả ta ra."

Trình Duệ cúi đầu nhìn tiểu cô nương xinh đẹp trước mặt, khàn giọng hỏi: "Muội gọi ta là gì?"

Thật ra Hương Vũ cảm thấy vị thị vệ trước mặt này cũng khá, ít nhất vừa gặp đã giúp nàng đuổi Nhị Cẩu Tử đi, cũng khiến cho lòng nàng nở rộ.

Nhưng nàng cũng sẽ không quên chiếc khăn trong tay của hầu gia.

Vải của chiếc khăn này nàng lấy từ chỗ của Cát ma ma, nghe nói loại vải kia không phải tốt nhất nhưng mà hiếm thấy. Bây giờ vốn dĩ không thể nào mua được, ít nhát thì Hương Vũ chưa thấy qua có ai dùng loại khăn này ở trong phủ.

Mà nàng lại đưa chiếc khăn đó cho Trình Duệ.

Chớp mắt Trình Duệ đã giao nó cho hầu gia.

Hương Vũ không thể nào tha thứ cho loại hành vi này. Nếu như Trình Duệ thực sự để ý đến nàng thì cho dù thế nào cũng không thể đưa khăn tay riêng mà nàng bí mật đưa hắn, đem đưa  cho hầu gia, để cho mình bị hầu gia sỉ nhục như thế.

Cho nên Hương Vũ ngóc đầu lên, hùng hồn nói: "Trình thị vệ."

Trình Duệ mím môi: "Vừa rồi muội còn gọi ta là thị vệ ca ca."

Hương Vũ chớp mắt mấy cái.

Trình Duệ: "Ta không phải Nhị Cẩu Tử, ta không nghe lầm."

Hương Vũ môi: "Dù cho không nghe lầm, thì lúc ấy ta cảm thấy ngươi tốt, bây giờ cảm thấy ngươi không tốt nữa!"

Trình Duệ vô tội bất đắc dĩ: "Sao ta lại không tốt?"

Hương Vũ ngửa mặt nhìn hắn, hơi thở nam nhân phả ra trước mặt nàng, khí thế vô cùng nam tính.

Nếu hắn không đối với nàng như thế, Hương Vũ nghĩ nàng sẵn lòng gả cho hắn, vì hắn sinh con dưỡng cái.

Nhưng mà nàng vẫn kiên trì nói: "Ta cho ngươi khăn, ngươi đã cho ai chứ! Sao ngươi lại đối với ta như vậy!"

Nói xong, nàng xấu hổ giận dữ đẩy hắn ra, co cẳng chạy mất.

Trình Duệ khó hiểu đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng chạy trối chết của Hương Vũ.

Khăn, hắn đã cất khăn rồi, sao nàng lại nói thế?

Trình Duệ cúi đầu nhìn xem tay mình, trên tay dường như có mùi hương thoáng qua của nữ nhi.  Tâm tư của tiểu cô nương thật sự khó mà nắm bắt.