Chính là Nguyệt Tinh chạy vào, sau khi đi vào, nàng nhanh chóng hồi bẩm: "Tiểu thư, hầu gia tới đây gặp tiểu thư."

Vừa nghe vậy Hoắc Nghênh Vân lập tức cau mày.

Dù phụ thân đang ở phủ Định Viễn hầu, nhưng lại được hoàng đế vô cùng coi trọng nên thường xuyên tới lui kinh thành chấp hành công vụ, trước đây phụ thân rất bận rộn nên không có thời gian gặp nàng hàng ngày. Trong trí nhớ của nàng, từ nhỏ đến lớn, nửa năm phụ thân mới hỏi thăm tới tình hình học tập của nàng và đệ đệ, thậm chí đôi khi thấy ông ấy rất xa lạ sau khi đi xa về.

Về việc mới sáng sớm trời còn chưa sáng đã đến thăm con gái thì càng hiếm hơn.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Hoắc Nghênh Vân nhanh chóng suy nghĩ một chút, ngoại trừ gần đây nàng giấu phụ thân để cho tiểu nha hoàn này thêu thùa thay mình ra thì không còn chuyện gì to tát khác.

Hoắc Nghênh Vân nghi ngờ liếc nhìn tiểu nha đầu dưới chân, lập tức nói: "Lui xuống trước đi, khi nào ta gặp phụ thân xong sẽ xử lý ngươi sau."

Hương Vũ cắn môi, quỳ ở đó, khá thất vọng, nàng hy vọng bị xử lý nhanh một chút, sớm ngày được rời khỏi phối cho nam nhân.

Khi Hương Vũ bị đẩy ra ngoài, Nguyệt Tinh vội vàng chạy tới đỡ Hương Vũ, Lý ma ma nhìn thấy thì hừ lạnh: "Ngay cả đồ của tiểu thư cũng dám trộm, đúng là phản mà!"

Nguyệt Tinh tức giận: "Không phải trộm, là được hầu gia ban thưởng!"

Lý ma ma buồn cười: "Hầu gia ban thưởng sao? Tại sao hầu gia lại thưởng cho ngươi thứ này? Ta phục vụ ở hầu phủ nhiều năm như vậy, sao không bao giờ thấy thưởng cho ta?"

Nguyệt Tinh còn muốn nói gì nữa nhưng Hương Vũ yếu ớt kéo tay nàng ấy lại, nói nhỏ: "Nguyệt Tinh tỷ tỷ, tỷ dìu muội về đi."

Nhìn Hương Vũ như thế này, Nguyệt Tinh cảm thấy khó chịu, cũng không muốn cãi cọ với Lý ma ma nữa, vội vàng đỡ Hương Vũ ra ngoài.

Bên ngoài, Lan Nhược và Hoa Mộng đều đang ngóng trông, thấy bọn họ đi ra thì vội vàng tụ lại, vừa nhìn thấy Hương Vũ bị đánh ra nông nỗi này thì đau lòng không thôi, Lan Nhược thậm chí còn che miệng khóc.

Bọn họ cùng nhau lớn lên, tiểu thư cũng thường xuyên đùa giỡn với bọn họ, chưa từng nghĩ lúc đánh lại ác thế này.

Tạm thời đỡ Hương Vũ trở về phòng, Nguyệt Tinh bưng nước ấm cho Hương Vũ, hai nha hoàn còn lại thì vây quanh đó đau buồn mà rơi lệ.

Hương Vũ lại rất bình tĩnh, mặc dù trước đây nàng rất nhút nhát sợ hãi, nhưng giờ bị đánh thì ngược lại cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Nàng nhớ có một nha hoàn gọi là Yến Nhi tỷ tỷ, vì phạm lỗi mà bị đuổi đi, tùy tiện phối cho một nam nhân, lúc đó mọi người đều đồng tình nói rằng cuộc đời này của Yến Nhi coi như bị hủy rồi, Yến Nhi cũng khóc rất dữ dội.

Kết quả là vài năm sau, thời điểm khi nàng bị dao hủy dung, Yến Nhi tỷ tỷ đã sinh ra một đứa con với nam nhân đó, tuy nghèo nhưng ngày tháng sau này rất có hứa hẹn.

Vì vậy, Hương Vũ cảm thấy tùy tiện lấy một nam nhân bên ngoài đều tốt hơn là ở lại trong phủ làm thông phòng cho cô gia, thiếu gia và hầu gia. Thông phòng không phải là người, nam nhân chỉ coi thông phòng là trò mua vui, nhưng nếu ra ngoài lấy một nam nhân vì nghèo mà không thể cưới vợ ngược lại sẽ coi nàng như một con người mà đối đãi.

Đến xoay người khuyên nhủ hai tỷ muội tốt: "Lan Nhược tỷ tỷ, Hoa Mộng tỷ tỷ, chuyện này cũng không có gì đâu, chẳng qua là bị đánh mấy cái, cũng không phải là mất mạng, các tỷ xem, chẳng phải là muội đã vượt qua rồi sao?"

Tuy nhiên, nàng nói ra lời này khiến cho Lan Nhược và Hoa Mộng lại càng thương tâm hơn, đều cùng là nha hoàn, bầu bí thương nhau, hơn nữa mấy quả mâm xôi kia các nàng cũng được ăn chung.

"Sao tiểu thư có thể không hỏi phải trái đúng sai mà đã đánh muội rồi? Lý ma ma đó rõ ràng là ghen tị với chúng ta mới vu khống muội như vậy!"

"Trước đây tiểu thư nói nói cười cười với chúng ta, nàng ấy lại thương Hương Vũ nhất, nói Hương Vũ ngốc, còn nói Hương Vũ kẻ ngốc ắt có phúc của kẻ ngốc. Ta vẫn luôn cảm thấy tiểu thư rất thích Hương Vũ, chưa từng nghĩ sẽ như thế này... "

Ngay cả Hương Vũ mà cũng bị thế này, còn bọn họ thì sao?

Nghe bọn họ nói vậy, Hương Vũ biết đây là cơ hội, bỏ qua chỗ đau nóng rát trên mặt, nhanh chóng thuyết phục bọn họ: "Các vị tỷ tỷ, mọi người đều nói muội ngốc, nghĩ rằng muội không muốn trở thành thiếp của quý nhân như giả bộ, nhưng làm sao các tỷ hiểu được tâm tư của muội? Chúng ta lớn lên cùng với tiểu thư, ngày xưa, tiểu thư với chúng ta thân như tỷ muội, nhưng chúng ta thực sự là tỷ muội của tiểu thư sao?"

Mấy tỷ muội rơm rớm nước mắt nhìn nhau không nói nên lời.

Hương Vũ biết bọn họ đã nghe lọt tai rồi, nhịn đau nói tiếp: "Tỷ tỷ, mọi người cứ nghĩ nếu được làm thiếp của quý nhân, từ nay về sau sẽ được ăn ngon mặc đẹp, nhưng mọi người đã từng nghĩ chưa, chúng ta có thể ăn ngon mặc đẹp một cách yên ổn sao? Làm thiếp hay là nô tài đều vẫn phải hầu hạ chủ tử phu nhân, thậm chí còn bị phu nhân đề phòng, dùng đủ loại phương pháp đối phó với chúng ta!”

Nguyệt Tinh nghe đến ngẩn ra: "Nhưng nếu làm thiếp, làm sao có thể giống với bây giờ làm nô tỳ..."

Nàng ấy vẫn nghĩ là khác chứ nhỉ?

Hương Vũ: "Bản thân nghĩ là khác, nhưng trong bữa ăn vẫn phải đứng hầu hạ phu nhân, trong mắt mọi người trong nhà, vẫn là không khác gì nô tỳ đâu, các tỷ nhìn trên mặt muội…"

Nói tới đây, Hương Vũ chỉ cho họ xem: "Nếu muội trở thành thiếp của thiếu gia hay là ai khác, lẽ nào người ta không thể đánh muội thế này sao?"

Lan Nhược và Hoa Mộng nhìn nhau, bọn họ bắt đầu nhận ra rằng hình như Hương Vũ nói cũng có lý...

Đang nói đến đây thì nghe thấy bên ngoài nhao nhao ồn ào, thì ra lại là Lý ma ma.

Lý ma ma dẫn theo mấy tiểu nha đầu, định lôi Hương Vũ ra ngoài: "Tiểu thư về rồi, vừa nói kêu ngươi qua đó, đang đợi để xử lý ngươi!"

Ba tỷ tỷ Nguyệt Tinh, Lan Nhược và Hoa Mộng sững sờ, nhưng Hương Vũ thì vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng sắp bị đuổi đi rồi sao? Không biết sẽ phối nàng với một nam nhân thế nào nhỉ!

Nguyệt Tinh, Lan Nhược và Hoa Mộng đồng lòng muốn bảo vệ Hương Vũ, Lý ma ma trực tiếp kêu người kéo Hương Vũ ra ngoài, Hương Vũ vội vàng nói: "Ba vị tỷ tỷ, muội không sao, muội không sợ, mọi người không cần ngăn cản!"

Cuối cùng Hương Vũ cũng bị lôi ra ngoài, Nguyệt Tinh buồn rầu: "Hương Vũ sợ liên lụy chúng ta nên mới nói như vậy chứ thật ra muội ấy rất sợ!"

Lan Nhược và Hoa Mộng cũng lau nước mắt: "Chỉ nói trước đây Hương Vũ ngu ngốc, nhưng thật ra muội ấy là đại tài giả ngu, thông minh hơn chúng ta rất nhiều!"

Lúc này Hương Vũ đã trực tiếp bị Lý ma ma lôi ra ngoài kéo thẳng đến ngoài khuê phòng của tiểu thư.

Sau đó cẩn thận nói: "Tiểu thư, nô tỳ đã đưa nha đầu Hương Vũ đó đến rồi, đang đợi ở bên cạnh, người xem xem hôm nay nên đuổi đi thế nào đây?"

Hương Vũ cắn môi, cúi đầu quỳ ở đó, nắm chặt hai tay, yên lặng chờ đợi, chờ để gả cho một nam nhân.

Còn trong khuê phòng của Hoắc Nghênh Vân, Định Viễn hầu Hoắc Quân Thanh đang ngồi đó, chậm rãi nhấp từng ngụm trà, hương trà phảng phất, khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm của Hoắc Quân Thanh không nhìn ra được chút manh mối nào.

Hoắc Nghênh Vân đứng một bên chờ đợi, liếc nhìn hai người tỳ nữ to con đứng cạnh đó, trong lòng từng chút từng chút chùng xuống

Hai tỳ nữ đó một người mặc đồ trắng và một người mặc đồ đỏ, lần lượt tên là Bạch Giản và Chu Y, đều là những tỳ nữ có võ công cao cường, từ nhỏ đã ở bên cạnh phụ thân và được phụ thân khá coi trọng.

Nhưng những lúc bình thường không hề thấy bọn họ xuất hiện.

Mỗi khi bọn họ xuất hiện, chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra trong phủ.

Hoắc Nghênh Vân bắt đầu cảm thấy lo lắng, hai tỳ nữ này không phải người tầm thường, sao phụ thân lại đưa bọn họ vào phòng mình chứ? Đây, thế này là muốn làm gì đây?

Mình đã làm sai chuyện gì sao?

Hay là tỳ nữ của mình đã làm gì sai đến nỗi phải xuất động hai vị tỳ nữ này?

Hoắc Nghênh Vân càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng bất an, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến Hương Vũ.

Lẽ nào nha đầu Hương Vũ đó đã gây ra họa gì trong thư phòng của phụ thân? Hay là lại trộm đồ gì rồi?

Nếu là như vậy… Hoắc Nghênh Vân thầm cắn môi, nghĩ thế nào cũng không thể để cho nha đầu đó liên lụy đến mình.

Nàng ta đến thư phòng mô phỏng thư họa, ngộ nhỡ có chuyện gì đó thì cứ nói là bản thân không biết, chối sạch sẽ được không nhỉ?

Lúc này, Lý ma ma đã dẫn người lôi Hương Vũ đến, vì để cẩn thận hơn, tự nhiên cũng có chút động tĩnh. 

“Động tĩnh bên ngoài là gì đó?” Hoắc Quân Thanh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi mới nhàn nhạt hỏi.

"Bên ngoài, bên ngoài..." Hoắc Nghênh Vân vội vàng cười nói: "Hẳn là đầy tớ đã gọi nha đầu Hương Vũ đó đến rồi."

Nàng nhìn vẻ mặt thâm trầm khó lường của phụ thân, thận trọng nói: "Phụ thân, có phải là nha đầu của nữ nhi đã làm hỏng đồ gì trong thư phòng không? Nha đầu đó tuổi còn nhỏ, làm việc không ổn định, chuyện này cũng không có gì lạ... Nói mới nhớ, hôm nay nha đầu này lại gây ra họa, đúng thật là đáng ghét, loại nha đầu này quả thực nên bị đuổi đi từ sớm mới phải."

“Nàng ta làm sao?” Hoắc Quân Thanh hỏi một cách vô cảm xúc.

"Nàng ta..." Hoắc Nghênh Vân cúi đầu, rất bất lực nói: "Nha đầu này không có liêm sỉ, vậy mà lại lấy trộm đồ của con, trộm thôi thì đã đành đi, lại còn sống chết cãi bướng, bây giờ con đã cho người kéo đến sẵn rồi." 

“Đã trộm thứ gì?” Hoắc Quân Thanh nhàn nhạt nói: “Trong phủ Định Viễn hầu của ta mà lại có trộm, xem ra phải xử lý thật mạnh mới được.”

“Nàng ta đã ăn trộm một ít quả mâm xôi để ăn.” Hoắc Nghênh Vân thở dài.

“Mâm xôi ư?” Giọng nói của Hoắc Quân Thanh lạnh lùng mà nguy hiểm: “Người đâu?”

Hoắc Nghênh Vân đoán ra được vẻ mặt này của phụ thân nên càng chắc chắn hơn.

Phụ thân không thích để người khác động vào đồ của mình trong thư phòng, nhất định là tiểu nha đầu này đã vô tình mắc phải sai lầm gì đó khiến phụ thân tức giận nên mới đến phòng của mình.

Cũng thật đúng lúc, chuyện tiểu nha đầu này trộm đồ, nàng đã đánh xong rồi, nhanh chóng phủi sạch can hệ rồi giao nàng ta cho phụ thân, tùy cho phụ thân xử lý là được.

Lúc này nàng vội vàng nói: "Phụ thân, con đã dạy cho nàng ta một bài học rồi, người đang đợi ở bên ngoài, nữ nhi sẽ kêu người đưa vào."

Nói xong, nàng lập tức nháy mắt với người hầu bên cạnh, ngay sau đó Hương Vũ đã được đưa vào.

Thế là Hoắc Quân Thanh đã nhìn thấy tiểu nha hoàn vừa mới bị đánh xong.

Một đầu tóc đen rối loạn lòa xòa trên vai, hai gò má sưng tấy thậm chí nổi lên vết đỏ, đôi mắt như sơn tuyền đẫm nước mắt ủy khuất, đôi môi mỏng khẽ run, đôi vai mảnh mai cũng khẽ run rẩy, vừa bước vào đã lảo đảo quỳ xụp ở đó.

“Nàng ấy đã ăn trộm quả mâm xôi sao?” Giọng nói của Hoắc Quân Thanh dày và trầm.

Một quả mâm xôi nhỏ nhoi tự nhiên không là gì đối với Định Viễn hầu, hắn không hề tham luyến tiếc rẻ thứ thực dục này. Trước kia đều trực tiếp sai người gửi cho đôi nhi nữ nhấm nháp, năm nay đột nhiên nổi hứng nên giữ lại một ít, tùy tiện thưởng cho tiểu nha đầu này cũng không có gì to tát, coi như là để dụ dỗ nàng ấy cũng được, hắn không hề để tâm.

Chỉ là chưa bao giờ nghĩ một quả mâm xôi lại gây ra chuyện như vậy.

“Hồi bẩm hầu gia, là, là nàng ta đã ăn trộm!” Người trả lời chính là Lý ma ma đã đưa Hương Vũ vào, bà ta vội vàng bước tới quỳ xuống và kính cẩn nói: “Tiểu nha đầu này không bao giờ biết tự kiểm điểm, nay câu mai dẫn, hiện tại còn ăn trộm đồ của tiểu thư, thật là đáng ghét!"

Còn Hương Vũ quỳ ở đó, từ đầu đến cuối đều là cả kinh.

Nàng đã nhìn thấy hầu gia!

Vốn dĩ nàng đang tràn đầy mong đợi, mong sớm tìm được một nam nhân để đưa nàng đi, nhưng ai ngờ, lại có một hầu gia ở đây!

Hầu gia biết sự thật, hầu gia vừa nghe chắc là hiểu, là ngài ấy thưởng cho nàng những quả mâm xôi gây ra rắc rối. Liệu ngài ấy có nói ra không? Nếu ngài ấy nói ra thì há chẳng phải nàng sẽ không thể bị đuổi đi nữa sao, không thể phối cho nam nhân nữa sao?

Hương Vũ không thể vui được nữa, nàng cắn môi, rụt rè liếc nhìn hầu gia.

Hầu gia...đuổi nô tỳ đi đi, chính nô tỳ đã ăn trộm quả mâm xôi... Ánh mắt nàng lộ vẻ khẩn cầu và vô cùng bất lực.

Nhưng mà, ánh mắt này của nàng trong mắt Định Viễn hầu cao cao tại thượng cư nhiên là bị hiểu lầm.

Xấu hổ và sợ hãi, tiểu cô nương như hoa mới chớm gặp phải oan khuất đang rưng rưng nhìn hắn, trong đôi mắt trong veo là ánh sáng của sự khẩn cầu.

Tầm mắt của Hoắc Quân Thanh rời khỏi tiểu nha đầu, đáp lại trên người Hoắc Nghênh Vân, lúc này mới nói: "Đã bị trừng phạt rồi à?"

Khi nói lời này, giọng nói của hắn vẫn thanh đạm không chút gợn sóng, nhưng mọi người trong phòng đều cảm thấy ớn lạnh một cách khó hiểu, như thể gió lạnh ập đến, sau lưng cảm thấy u ám.

Trái tim của Hoắc Nghênh Vân chùng xuống.

Rốt cuộc nha đầu chết tiệt này đã làm cái quái gì mà khiến phụ thân phát cáu như vậy? Hôm nay e là sẽ phải chết ở đây rồi?

Hoắc Nghênh Vân hít một hơi thật sâu và liếc nhìn Hương Vũ.

Thật ra nha đầu này cũng khéo tay nhanh nhẹn, nàng vốn nghĩ, cho dù hôm nay phụ thân có trừng phạt nàng ta hay đánh thêm một trận thì vẫn có thể giữ lại làm nha hoàn thô sử (làm việc thô sơ) ở trong viện tử, tùy tiện sai nàng ta làm một số việc nữ công, cũng coi như là có ích.

Nhưng giờ có vẻ như thế nào cũng không thể giữ lại được nữa.

Nàng lập tức cụp mắt xuống, thở dài nói: "Là nàng ta ăn trộm, không chỉ ăn trộm mà còn chia cho mấy nha hoàn khác ăn, chết không hối cãi, ngu xuẩn không thôi."

Thấy vậy, Lý ma ma ở bên cạnh vội vàng đỡ miệng: "Đúng đúng đúng, là nàng ta ăn trộm, là lão nô tận mắt nhìn thấy, nàng ta ăn trộm cũng không ít đâu! Đồ của chủ tử mà nàng ta cũng dám trộm, theo lão nô thấy, đây là thói quen xưa nay rồi, bây giờ đúng lúc có hầu gia ở đây, cũng nên quản giáo nghiêm nàng ta mới đúng."

Hoắc Quân Thanh nhướng mày, hờ hững liếc nhìn Lý ma ma, nói: "Vả miệng."