Hương Vũ là một tiểu nha hoàn, một tiểu nha hoàn chịu ủy khuất khắp nơi. Từ nhỏ nàng đã hiểu rõ, ở trước mặt chủ tử, làm nha hoàn không được kiêu ngạo.

Dù cho chủ tử sai, chủ tử trách nàng thì nàng cũng chỉ có thể nói là nô tỳ sai.

Nhưng nô tỳ cũng là con người, nô tỳ cũng có kiêu ngạo.

Đặc biệt là lúc này, nô tỳ như nàng vừa bị một nam nhân cường tráng dữ dội dường như muốn ăn sống nuốt tươi thân thể.

Cho nên nàng cắn môi, cụp mắt cũng không đáp lời.

Hương Vũ nghĩ tới trước tiên mình bị hầu gia muốn thân thể, sau đó lại bị ngài ấy muốn mạng nhỏ, tình cảnh chết thảm như thế, nỗi buồn của nàng từ đó tới.

Chuyện này còn không bằng cả đời trong giấc mộng kia nữa!

Nghĩ tới đây, nàng càng khẽ khóc thút thít.

Hoắc Quân Thanh nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm vào cô nương gia ủy khuất khóc thút thít.

Trên đời này, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám không nhìn hắn khi hắn hỏi.

Nhưng mà bây giờ hắn đã hỏi nàng hai câu, nhưng dường như nàng chỉ cảm thấy ủy khuất.

Nàng nhìn thấy bí mật của hắn, hắn muốn giết nàng nhưng cuối cùng không đành lòng.

Hắn muốn thân thể của nàng cũng là vì cao hứng sau khi bùng lên sát khí.

Nhưng mà hắn không nghĩ đến nàng lại có cảm giác tốt như thế, lại ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, muốn ngừng mà không được, đến mức giày vò hơn nửa đêm.

Càng không nghĩ đến nàng lại ủy khuất như thế.

Hắn mím môi, yên tĩnh nhìn dáng vẻ khóc thút thít của nàng, trầm giọng nói: "Không thích bản hầu như thế? Vậy bản hầu sẽ sắp xếp thích đáng cho nàng..."

Ai biết lời còn chưa nói xong, đột nhiên Hương Vũ "Oa" một tiếng khóc lớn lên.

Lần này không phải khẽ khóc nức nở mà là khóc lớn.

Giọng nói của Hoắc Quân Thanh trở nên âm trầm hơi một chút: "Rốt cuộc là thế nào?"

Hương Vũ bị dọa đến cả người run rẩy, càng khóc lớn hơn.

Hoắc Quân Thanh bất đắc dĩ: "Nàng muốn thế nào, nói chuyện đi!"

Hương Vũ bị dọa đến khẽ run rẩy, che miệng khóc.

Huyệt Thái Dương của Hoắc Quân Thanh giật lên từng nhịp, cố gắng nhẫn nại: "Có phải trong lòng nàng nhớ nhi tử của bản hầu? Hay là những nam nhân kia trong phủ? Nàng cho rằng nàng theo bản hầu thì bọn họ còn muốn nàng sao? Bọn họ nhìn cũng không dám nhìn nàng một cái."

Hương Vũ khóc đến thở không ra hơi: "Hầu gia, nô tỳ mới theo hầu gia, hầu gia lại oan uổng nô tỳ như thế. Nô tỳ, nô tỳ, nô tỳ không sống được..."

Hoắc Quân Thanh: "Nói bậy, bản hầu nói thế khi nào?"

Hai mắt Hương Vũ đẫm lệ nhìn Hoắc Quân Thanh mà lên án, giọng nói mềm yếu tủi thân: "Hầu gia còn không thừa nhận, hầu gia vừa nói, hầu gia muốn đuổi nô tỳ! Hầu gia cưỡng bức thân thể nô tỳ, còn muốn mạng nô tỳ, bây giờ lại muốn đuổi nô tỳ cho nam nhân khác!"

Trong phút chốc Hoắc Quân Thanh nghẹn lời.

Tiểu nha đầu này thật nhanh mồm nhanh miệng.

Hương Vũ nhìn thấy hầu gia lại không nói lời nào, càng thấy hợp lý. Dù sao nàng cũng suýt chết, dù sao cũng bị đặt trên giường đâm bảy tám trăm lần như giã gạo, còn có gì thê thảm hơn thế này chứ?

Nàng còn sợ gì nữa!

Nàng dứt khoát khóc nói: "Nô tỳ thật oan ức, hầu gia chưa nói gì đã muốn đuổi nô tỳ đi, còn muốn mạng nô tỳ, chi bằng nô tỳ chết đi cũng là vui vẻ!"

Hoắc Quân Thanh xanh mặt nhìn tiểu nha đầu này, cuối cùng lại nói: "Bản hầu không phải có ý đó."

Từng chữ đúng thật là nghiến răng mà nói ra.

Từ nhỏ, Hoắc Quân Thanh đã sinh ra trong thế tộc đại gia, từ nhỏ đã thông minh được sủng ái, khi mười sáu mười bảy tuổi đã dẫn quân xuất chinh lập chiến công hiển hách, là chiến thần thiếu niên bất thế. Sau đó, hắn giúp đỡ hoàng thượng leo lên đế vị, có công phò vua, là cánh tay đắc lực được thiên tử nể trọng nhất.

Mặc dù bây giờ hắn yên phận ở Định Viễn phụ, nhưng cũng được xưng là dưới một người trên vạn người, hắn đến thành Yến Kinh, cửa thành mở rộng đón hắn. Trong bối cảnh nở mày nở mặt như thế, ai mà không lấm lét, ai dám bày sắc mặt ở trước mặt hắn?

Kết quả bây giờ, vậy mà hắn lại lui nhường một bước trước mặt tiểu nha hoàn, lại đi giải thích.

Nhưng mà tiểu nha hoàn lại không thấy tốt thì thôi. Nàng che cổ mình, nàng cảm nhận được vết bóp đó, trong lòng vừa sợ lại vừa giận, suýt chút nữa nàng đã mất mạng đó!

Hương Vũ ủy khuất cắn môi, nhìn hầu gia, nức nở nói: "Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không nên đi lên lầu, nhưng mà nô tỳ nghĩ hầu gia ở một mình, sợ hầu gia ở một mình khó ngủ nên lúc đó mời muốn đến hầu hạ hầu gia. Nhưng mà ai ngờ, ai ngờ..."

Nàng nhớ tới hai vị tỷ tỷ với khí thế hiên ngang kia, nhớ tới trước đó ma ma có nhắc đến hầu gia thích cô nương khỏe mạnh, nàng lại buồn bã: "Ai biết hầu gia vốn không cần nô tỳ hầu hạ, vậy mà hầu gia đã sớm triệu hai vị tỷ tỷ đến hầu hạ. Nô tỳ..."

Nàng còn muốn nói, ánh mắt Hoắc Quân Thanh lại hơi trầm xuống: "Nàng nói cái gì? Bản hầu chưa từng nói qua, hai người kia là đến hầu hạ?"

Vậy cái này là thế nào?

Hương Vũ lại tức giận, nước mắt như ngọn lửa: "Chẳng lẽ không phải, hầu gia bóp cổ nô tỳ như thế, muốn mạng của nô tỳ không phải bởi vì nô tỳ quấy rầy hầu gia đang vui vẻ sao?"

Không phải sao?

Hoắc Quân Thanh nhìn qua tiểu cô nương vừa xinh đẹp lại tức giận ở trước mắt, đột nhiên dừng lại, sắc mặt có vẻ chật vật.

Hắn lập tức hiểu rõ.

Thật ra ngay từ đầu khi nàng đột nhiên xuất hiện như thế, hắn khó tránh sẽ sinh lòng nghi ngờ. Dù sao một tiểu nha hoàn như thế lại to gan đi lên, bị phát hiện lại còn đứng bất động ở đó.

Sau đó ép hỏi nàng, nàng cũng thừa nhận là biết tất cả.

Tất nhiên là hắn đã suy nghĩ nhiều rồi, suýt nữa đã cho rằng nàng là gian tế của nhà ai trong kinh thành sắp xếp đến.

Nhưng mà lúc này, tiểu nha hoàn này vẫn ủy khuất oán giận mà nói: "Bây giờ hầu gia đã thân thể nô tỳ, nô tỳ mặc cho hầu gia xử trí cũng được, hầu gia muốn chém giết muốn róc thịt cũng tùy hầu gia. Nhưng nếu nói đưa nô tỳ ra ngoài cho nam nhân khác đó chính là sỉ nhục nô tỳ, nô tỳ thà chết chứ không chịu khuất phục!"

Hoắc Quân Thanh mím môi, trầm mặc nhìn nàng nửa ngày, cuối cùng hỏi: "Có đau không?"

Hương Vũ khẽ giật mình, lúc nhìn sang lại cảm giác ngoài vẻ lạnh lùng kia thì trong mắt của hầu gia có vài phần ấm áp.

Càng như thế, nước mắt trước đó đã ngừng lại càng rơi xuống, nàng nhìn hầu gia một chút, sau đó quay đầu không nhìn hầu gia nữa.

Trong phút chốc trong màn gấm trở nên yên tĩnh lại, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân và tiếng khóc nỉ non của Hương Vũ.

Qua hồi lâu sau, cuối cùng Hoắc Quân Thanh mới duỗi cánh tay ra ôm lấy nàng.

Lúc ôm lấy nàng, mới phát hiện thân thể nhỏ bé của nàng lạnh buốt, thậm chí còn đang run lẩy bẩy.

Nàng không phải là Bạch Giản, Chu Y có thể rút kiếm lên ngựa, cũng không phải là hai đặc sứ vừa mới gặp được kia thường thấy sống chết. Nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ xinh đẹp yếu ớt, sống trong hầu phủ chưa từng thấy qua chuyện gì lớn.

Nàng như thế, khi nãy đối mặt với sự hiểu lầm của hắn quả thật đã bị dọa sợ.

Huống chi bởi vì sự nghi ngờ vừa rồi mà hắn cũng không quá quan tâm đến nàng, cuối cùng hắn chỉ muốn phát tiết khát vọng và căng thẳng của mình nhiều ngày qua.

Hắn cúi đầu, môi hôn lên giọt lệ trên mặt nàng: "Không được khóc."

Hương Vũ bị hầu gia ôm lấy như thế, đương nhiên cảm giác cái ôm kia khoan hậu ấm áp.

Nhưng mà nàng lại là người không biết tốt xấu, người khác càng đối tốt với nàng, nàng lại càng cảm thấy ủy khuất.

Vừa rồi bị kinh hãi như thế, lại bị ngài ấy muốn thân thể, đương nhiên nàng giống như ngọn cỏ sau mưa gió, gầy yếu dễ vỡ, đau khổ bất lực. Bây giờ lại bị ngài ấy ôm vào lòng che chở, cảm giác ấm áp xông tới, chiếc mũi cảm thấy chua xót.

Nàng cuộn người trong ngực hắn, ôm hắn khẽ cọ, mặt chôn trong cẩm bào của hắn, khẽ lẩm bẩm.

Hoắc Quân Thanh chỉ cảm thấy nữ tử trong ngực này giống như một con mèo tham món lợi nhỏ làm người ta thương yêu. Hắn hơi do dự một chút, rốt cuộc cũng giơ tay lên, hơi lạnh nhạt vuốt lưng nàng.

Đây là tay cầm kiếm của hắn, cũng là tay cầm bút, tay cầm nắm quyền thế nhưng xưa nay chưa từng an ủi qua một cô nương như thế.

Hương Vũ được hắn an ủi như thế, sự ủy khuất trong lòng cũng dần tan đi.

Dù sao nàng cũng chỉ là nha hoàn, chủ tử đối với nàng thế nào cũng là ân huệ chủ tử dành cho nàng. Bây giờ hầu gia dỗ dành nàng, ôm nàng, dỗ nàng, nếu làm lại làm bộ làm tịch thì chỉ là ngu ngốc mà thôi.

Nàng áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của hầu gia, khẽ cọ lấy nũng nịu, lại khẽ lẩm bẩm.

Hoắc Quân Thanh cúi đầu, càng ôm chặt tiểu nha hoàn này hơn.

Đây là nữ tử cá nước thân mật khớp với hắn, vừa rồi cảm giác thoải mái tận xương và yểu điệu kia còn lưu lại chưa từng biến mất, nàng lại làm người ta thương yêu như thế. Mặc dù Hoắc Quân Thanh có ý chí sắt đá, cũng khó tránh khỏi trái tim mềm nhũn ra.

Hắn càng ôm chặt nàng, lại cảm thấy xương thịt kia non mịn, muốn ôm lại không dám dùng sức.

Hắn lại cúi đầu áp môi mình vào gò má nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm nhẵn trơn láng như ngưu nhũ có nước mắt.

"Sao lại thích khóc như thế?" Giọng nói của hắn trầm thấp buồn bực, giống như phát ra từ lồng ngực. "Giống như làm bằng nước vậy."

Hương Vũ cắn môi, cũng không lên tiếng, chỉ là dùng cánh tay mình ôm eo mạnh mẽ rắn chắc của hầu gia.

Hoắc Quân Thanh cũng không phải là người thích nói, trước giờ đều là người khác nói, hắn trầm mặc nghe, sau đó nói một câu quyết định mọi chuyện.

Nhưng mà bây giờ hắn ôm tiểu nha hoàn này, vật nhỏ không lên tiếng, hắn cũng bắt đầu dỗ nàng.

"Cảm thấy đau à?" Hắn gần như thì thầm bên gò má nàng, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy, mập mờ trầm thấp.

"Ừm." Hương Vũ khẽ nói, giọng nói mềm mại yếu ớt.

"Là bản hầu thô lỗ." Hoắc Quân Thanh ôm nàng, khẽ hôn lên nước mắt trên gương mặt nàng: "Cũng là đã suy nghĩ nhiều, chưa từng kiêng dè mới làm việc như thế. Bản hầu sinh ra đã oai phong, chưa từng biết kiềm chế, có lẽ khiến nàng chịu khổ rồi."

Hương Vũ chưa từng nghĩ hầu gia lại nói thẳng như thế, nhất thời nàng nhớ đến việc vừa rồi, bất giác mặt đỏ đến mang tai. Nàng giương mi mắt liếc nhìn hắn một cái.

Hoắc Quân Thanh vẫn cúi đầu nhìn Hương Vũ.

Hương Vũ giương mắt, rủ mí mắt xuống, nhưng chỉ nhìn một cái, chỉ nhìn một cái như thể lại cảm thấy đôi mắt cô nương linh động trong trẻo, ngượng ngùng xinh đẹp, nhìn thấy làm lòng mềm nhũn. Nhìn thấy người yểu điệu như thế, dùng là quét sạch vẻ mệt mỏi trong người.

Như thế khiến cho thân thể Hoắc Quân Thanh hơi cứng lại. 

Sau một lúc lâu, hắn ngừng thở, ôm nàng, giọng nói khàn khàn: "Bản hầu lại muốn, nàng có thể nhận lấy không?"