Sau khi tất cả mọi chuyện ngừng lại, Hương Vũ cảm thấy mình như bị giày vò thành một vũng nước, mềm nhũn ngồi phịch ở đó, thậm chí còn không muốn nhúc nhích ngón chân.

Hầu gia ôm nàng lên, nàng cũng ngoan ngoãn ôm lấy hắn.

Sau đó, hầu gia dùng môi hôn lên vành tai của nàng, nàng cảm thấy ngứa ngáy, nhưng lại cảm thấy thật sự không còn chút sức lực nào, vẫn nhắm hờ mắt, ngay cả mở mắt ra cũng chẳng muốn.

Trái lại hầu gia ôm lấy nàng, khẽ hỏi nàng: "Hôm nay tiểu thư có đến đây?"

Khi Hương Vũ vừa nghe đến tiểu thư thì lập tức giật mình một cái rồi mở mắt ra.

Sao nàng lại quên mất, đã nói phải gối đầu bên tai hầu gia nói chuyện, phải minh oan kể ra uỷ khuất của nàng.

Thế là nàng nghĩ đến điều đó mới gật đầu: "Tiểu thư muốn xông vào, nô tỳ vô cùng sợ hãi, thật may là có Bạch Giản cô nương đến..."

Thế mà nói được nửa câu, trong mắt hầu gia hiện lên vẻ không vui.

Hương Vũ lập tức biết được không được nhắc đến Bạch Giản cô nương.

Nàng khẽ nói: "Dù sao tiểu thư cũng định xông vào, nô tỳ vô cùng sợ hãi, may mà không vào..."

Hoắc Quân Thanh: "Nàng sợ nàng ta gì chứ?"

Hương Vũ: "Nô tỳ vẫn là nha hoàn ở bên cạnh tiểu thư. Nếu như tiểu thư xông vào mà biết nô tỳ đang ở đây, chẳng phải là muốn đánh chết nô tỳ sao?"

Hoắc Quân Thanh: "Nàng dám."

Hắn chỉ nói hai chữ nhưng lại trầm thấp mạnh mẽ.

Hương Vũ nghe vậy, trong lòng thầm hiện lên chút vui mừng, xem ra nàng không cần sợ hầu gia nữa. Nếu tiểu thư thật sự đánh nàng, hầu gia sẽ làm chỗ dựa cho nàng?

Ngay lúc đó trong mắt nàng có vẻ vui mừng, nàng duỗi tay ra, miễn cưỡng ôm lấy cổ hầu gia: "Có hầu gia che chở, đương nhiên nô tỳ không sợ."

Nữ tử có thân thể trắng nõn mịn nàng dựa sát vào ngực hắn, khi nói chuyện giống như mật ong toát ra sự ngọt ngào, làm sao có thể khiến người ta không thích được.

Hoắc Quân Thanh đã sống hơn ba mươi tuổi cũng không quan tâm đến chuyện nam nữ, bây giờ có được một tiểu nha hoàn như vậy, đã nếm trải đủ mùi vị, ít nhiều có chút tham luyến. Có biết bao nhiêu nam tử hán có chí lớn, dường như đều bị nữ tử xinh đẹp dịu dàng này hòa tan.

Hết lần này tới lần khác nàng cứ làm nũng, ôm lấy hắn như thế này, nói rằng đã có hầu gia rồi nên không sợ, làm sao có thể không khiến người ta yêu thương chứ. Ngay lúc đó hắn ôm lấy nữ tử này, đúng là hận không thể hoà tan vào trong xương cốt.

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng khẽ cắn vành tai này trêu đùa một phen, nói với giọng khàn khàn: "Trước tiên nàng hãy sống ở biệt viện này một khoảng thời gian, đến lúc đó bản hầu tự có sắp xếp." 

Hương Vũ nghe thấy lời này của hầu gia thì trong lòng càng thích hơn, càng thêm dính sát vào cơ thể hầu gia, xoay eo quấn lấy giống như mạch nha, chọc hầu gia càng thêm động tình, muốn ngừng mà không được.

Hương Vũ hầu hạ cả đêm, ngày hôm sau nàng mệt đến mức nằm co quắp bất động ở đó, dù cho nghe tiếng hầu gia đứng dậy, nàng cũng giả vờ ngủ.

Nàng sợ rằng ngộ nhỡ nếu mình tỉnh thì sẽ phải hầu hạ phục vụ hầu gia, ngộ nhỡ lúc hầu hạ ngài ấy  đột nhiên muốn làm chuyện đó, chẳng phải là nàng sẽ mệt chết sao?

Nàng cũng muốn lười biếng một lúc.

Vì thế nàng nghe âm thanh sột soạt kia, nghe thấy hầu gia đang mặc quần áo đeo quan.

Thật vất vả hầu gia mới rửa mặt xong xuôi, nàng tưởng rằng hầu gia sắp đi rồi, nhẹ nhàng thở ra, nhưng ai biết được rằng, hầu gia quay đầu về phía giường, cúi đầu nhìn nàng nằm trên giường.

Tim Hương Vũ đập thình thịch, thầm nghĩ chẳng lẽ bị nhìn thấu rồi?

Nàng nhắm chặt hai mắt, nín thở không dám cử động.

Đúng lúc này, nàng cảm giác được có ngón tay có vết chai mỏng khẽ lướt qua gò má mình, có chút ngứa, có chút tê dại, nàng khẽ run lên, lại có chút thích thú không nói nên lời.

Thậm chí lúc đầu ngón tay rời đi, nàng lại có chút thất vọng mất mát.

Đến khi nàng mở mắt ra, hầu gia đã rời đi rồi.

Nàng đứng dậy, mặc váy áo vào, nhìn ra ngoài từ khung cửa sổ, chỉ nhìn thấy hầu gia dường như đã xoay người lên ngựa.

Khi ngài ấy phóng người lên ngựa, ngài ấy mạnh mẽ cường tráng, oai hùng phi phàm.

Hương Vũ nhìn dáng vẻ này của hầu gia lại có chút lưu luyến.

Nàng đã từng chỉ là một tiểu nha hoàn nhìn hầu gia ở phía xa xa cảm thấy vô cùng lo sợ. Đối với nàng mà nói, hầu gia không liên quan đến vẻ đẹp hay xấu, không liên quan đến tốt xấu, mà người đó chính là người nắm sự sống chết của nàng trong tay.

Lúc ở cùng hầu gia, đương nhiên nàng phải quỳ gối hoặc cúi đầu dịu dàng khéo léo,  cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy tư thế oai hùng của hầu gia  xoay người lên ngựa.

Hương Vũ dựa vào khung cửa sổ nhìn hầu gia, nhìn thấy hầu gia lên ngựa, nhìn thấy hầu gia được bao quanh bởi mấy tên thị vệ rời khỏi trang viện, mãi cho đến khi mấy con kỵ mã rẽ ngoặt bị cây cối che khuất thì mới khi thu hồi ánh mắt.

Vào lúc này lại có một vài vú già tiến đến để hầu hạ Hương Vũ.

Hương Vũ vẫn không quen mấy nhưng cũng để bọn họ hầu hạ nàng.

Thường ngày nàng hầu hạ tiểu thư, bây giờ lại có một ngày nàng được hầu hạ. Loại cảm giác này vẫn có chút mới lạ và không thể tin được, giống như là đang mơ, cả cơ thể đều đang lơ lửng trên mây.

Lúc này, vú già dẫn đầu lại nói: "Cô nương, hôm nay bên ngoài đưa tới một ít cua tươi, ta định bảo nhà bếp nấu cho cô nương ăn. Cô nương muốn chưng hấp, hay là hấp trứng, hoặc là xào tương?"

Hương Vũ nghe vậy, có chút ngạc nhiên: "Lúc này cua ở đâu ra?"

Những con cua tươi này bình thường trong hầu phủ cũng hay có ăn, bọn họ làm nha hoàn thỉnh thoảng cũng có thể phân chia chút thức ăn còn lại, cho nên cũng biết được rằng, cua vào lúc lập thu mới béo mập lên được. Lúc này suy cho cùng cũng sớm hơn một chút.

Vú già cung kính cười nói: "Đây là cua trước mùa, cũng không nhiều, là đồ tươi của các quý nhân."

Hương Vũ nghe thấy hai từ "Đồ tươi" đương nhiên có chút thèm ăn, nên nói: "Vẫn nên hỏi xem hầu gia thích ăn thế nào trước đã. Nếu hầu gia không có ở đó, hoặc là hầu gia cảm thấy như thế nào cũng được, thì hấp đi cũng được."

Vú già đó gật đầu tuân lệnh, chốc lát lại bưng bữa sáng đến hầu hạ Hương Vũ dùng.

Bữa sáng toàn là những thứ tinh tế, ngoài ra còn có thêm một chén tổ yến dâng lên cho Hương Vũ thưởng thức.

Hương Vũ dùng những thứ khác trước, cố ý chỉ ăn sáu bảy phần cho no, sau đó để các vú già đi xuống, nàng ngồi dựa trước ô cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh ở đây, bưng bát canh tổ yến thưởng thức.

Lúc này, những cây cổ thụ bên ngoài tỏa bóng mát, lấm tấm ánh nắng từ kẽ hở giữa những tán lá xanh chiếu xuống trước song cửa sổ, cũng chiếu xuống lên cơ thể của Hương Vũ, làn gió mát ở vùng ngoại thành mang theo một chút hương hoa thoang thoảng.

Canh tổ yến nấu lên vẫn có từng sợi từng sợi, dường như có mùi tanh trứng gà, nhưng Hương Vũ lại hơi thích cái mùi vị này.

Hương Vũ nghĩ, đây chính là hương vị của sự vinh hoa phú quý và cơm ngon áo đẹp.

Nàng thoải mái nhắm mắt lại, nghĩ đến hầu gia, nghĩ về một ngày tốt đẹp trong tầm tay này, không khỏi mỉm cười.

****************

Mà trong trang viện này, hôm qua mấy vị bằng hữu của Hoắc Nghênh Vân đã rời đi, trở về gần đến trang viện của mình, chỉ có mấy người quan hệ thân cận là được giữ lại hầu hạ, chơi đùa với Hoắc Nghênh Vân.

Ngày hôm đó các nàng đang nhảy dây dưới những tán hoa râm mát, liền nhìn thấy bên kia có người hầu đang vội vã xách một chiếc giỏ tre.

Hoắc Nghênh Vân nhìn thấy, tự nhiên hỏi: "Đó là cái gì vậy?"

Lan Nhược hầu hạ bên cạnh thấy vậy, liền vội vàng đi tới, sai vú già đi nghe ngóng một chút, sau đó quay lại bẩm: "Nghe nói bên ngoài đem vào mấy con cua trước mùa, chuyên cho quý nhân được hưởng."

Người đang nhảy dây cùng nàng trong đó có một người là muội muội  của Sở Đàm Vân, tiểu thư Sở gia Sở Đàm Hồng.

Sở Đàm Hồng thấy vậy, không khỏi kinh ngạc: "Ta nghe nói hàng năm địa phương sẽ có tiến cống một số cống phẩm, đều sẽ được đặc biệt gửi đến phủ Định Viễn hầu, con cua trước mùa này có lẽ là một trong số đó. Nhưng rất hiếm khi có khách từ thành Yến Kinh đến phủ này, có lẽ là khách quý nên mới dụng tâm tiếp đãi cẩn thận như vậy. "

Vẻ mặt của Hoắc Nghênh Vân lại có chút khó coi, dù sao nàng cũng là tiểu thư hầu phủ, vậy mà nàng còn không biết những chuyện này.

Nhưng sau khi nghe Sở Đàm Hồng nói như vậy, nàng cũng liền tìm cho mình một bậc thang, khẽ nói: "Nói cũng phải, ta cũng không biết thân phận cao quý như thế nào. Ngày khác trở về phủ, ta sẽ hỏi phụ thân một chút mới được được."

Trong lúc nói chuyện như vậy, Lan Nhược khẽ nói: "Vừa rồi nô tỳ đã cố ý nghe ngóng, mặc dù không nghe rõ, nhưng nghe ý đó, đúng là một nữ tử. Bởi vì trong lời nói của vú già đó có nhắc tới rằng mới trang điểm xong, còn nói là chuẩn bị canh tổ yến cái gì đấy."

Khi Lan Nhược vừa nói câu này, Hoắc Nghênh Vân và Sở Đàm Hồng đưa mắt nhìn nhau.

Đó là một nữ tử trẻ tuổi?

Sở Đàm Hồng có chút tò mò: "Chẳng lẽ là..."

Nàng ấy muốn nói là, chẳng lẽ hầu gia muốn tái giá sao? Nhưng rốt cuộc đó là một cô nương trẻ tuổi, lời này khó mà nói ra nên không đề cập đến.

Hoắc Nghênh Vân nhíu mày, thoáng chút đăm chiêu.

Nàng biết rằng năm xưa phụ thân đã đến thành Yến Kinh, lại có một vài quý nữ trong kinh thành, bọn họ đều là những cô gái trẻ tuổi chưa từng xuất các mến mộ phụ thân, muốn gả cho phụ thân, nhưng xưa nay phụ thân không để tâm đến điều đó.

Nàng liền yên tâm, nghĩ rằng phụ thân hẳn là không muốn tái giá nữa, mà nàng với đệ đệ chính là con cái duy nhất trong phủ.

Nhưng bây giờ……

Nàng lại nhìn về phía trúc lâu cách đó không xa, nếu thật sự trong trúc lâu có người phụ thân muốn nạp thiếp, che giấu khách quý đến từ thành Yến Kinh, chỉ sợ là bản thân thật sự có thể sẽ có kế mẫu.

Kế mẫu?

Trong lòng Hoắc Nghênh Vân cảm thấy rất khó chịu.

Phụ thân mới ba mươi tuổi, nếu có tái giá, chỉ sợ chắc chắn sẽ có con, nếu thật sự có đệ đệ muội muội nào đó, mình và đệ đệ sẽ ít được sủng ái hơn, tương lai còn không biết như thế nào nữa.

Hoắc Nghênh Vân nhìn chằm chằm vào trúc lâu kia, ai biết được đúng lúc này, nàng nhìn thấy chỗ bên ngoài song cửa sổ, lờ mờ có thể nhìn thấy được một đoạn ống tay áo màu xanh lá mạ, bị gió thổi ra, nhẹ nhàng quét lên cửa sổ trúc.

Trong lòng nàng càng siết chặt, xem ra quả nhiên đây là một thiếu nữ!

Khẽ siết chặt sợi dây bàn đu, nàng cắn môi suy nghĩ, nếu không biết thì cũng thôi, nếu đã gặp phải, dù sao cũng phải nghĩ cách thăm dò thân phận của đối phương.

Mà ngay phía sau khung cửa sổ này, sau khi Hương Vũ thưởng thức món canh tổ yến thơm ngon, đặt chiếc chén sứ nhỏ sang một bên, tự có vú già dọn đi, lại hỏi nàng có muốn dùng một ít trái cây tươi không. Nàng lắc đầu tỏ ý không cần, bảo vú già lùi xuống.

Song cửa sổ hé mở, gió thổi bay lọn tóc của nàng, nàng cúi đầu nhìn xuống ống tay áo màu xanh lá mạ của mình.

Nhất thời không khỏi cảm khái, cuộc sống này quá thoải mái.

Bây giờ nghĩ đến giấc mơ của mình, vẫn còn liều mạng vùng vẫy muốn tìm một người đàn ông để gả đi, thực sự bừng tỉnh.

Gả cho một nam nhân bình thường thì có ích lợi gì, vẻ ngoài của bản thân xinh đẹp như vậy, có thể dễ dàng trêu ghẹo nam nhân, có mấy ai có thể bảo vệ được nàng? Cuối cùng vẫn không phải còn bị những kẻ quyền thế ham muốn sao?

Tốt hơn là vẫn đi theo hầu gia.

Một nam nhân như hầu gia, thoát y vô cùng hùng vĩ, mặc dù bằng lòng thương nàng

Đặc biệt là sáng nay.

Nàng nhớ lại lúc trước khi rời đi, cảm giác đầu ngón tay của  hầu gia lưu lại trên má nàng, trái tim không khỏi run lên.

Đang nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy mơ hồ bất an.

Ngẩng đầu nhìn qua, cách qua khung cửa sổ và tán lá xum xuê, lờ mờ nhìn thấy ai đó trong bóng cây đằng kia đang mơ hồ dõi theo nàng.

Ôi, đó là tiểu thư!

Hương Vũ giật nảy mình, hóa ra là tiểu thư vẫn chưa rời đi.

Nàng vội vàng đóng song cửa sổ lại.