Thân thể tiểu nha hoàn trong lòng thơm tho mềm mịn, trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng, đó là do chính hắn dày vò một trận mà ra, lúc cúi đầu có thể mơ hồ ngửi được một cỗ mùi hương ám muội, tiểu nha hoàn như vậy mỉm cười thật xinh tươi rạng rỡ, như một nhành hoa mẫu đơn đung đưa trong gió.

Có điều Hoắc Quân Thanh thấy vậy lại có chút không vui.

Hắn giơ tay đưa ngón tay cái lướt nhẹ trên đôi môi hồng mịn của nàng, nghĩ đến vừa nãy nàng còn yếu ớt không có chút khí lực nào vậy mà giờ nghe thấy hắn tặng cho nàng một khối ngọc chặn giấy thì lại mừng rỡ đến vậy.

Lẽ nào được hắn sủng ái cũng không bằng khối ngọc chặn giấy kia sao?

Hắn dùng tay giữ cằm nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cẩn thận xem xét tiểu nha hoàn.

Tiểu nha hoàn đang cười, nhưng e rằng trong nụ cười ấy chỉ có khối chặn giấy, chứ không có hắn.

Thực ra quan tâm đến việc này để làm gì, chỉ là một tiểu nha hoàn nhỏ bé, ngoắc ngoắc tay và thưởng một ít vàng bạc, tự nhiên nàng ấy sẽ dụng tâm hầu hạ hắn, hắn cần gì phải để ý việc này chứ?

Nhưng Hoắc Quân Thanh chính là không thấy thoải mái, cực kì khó chịu.

“Thích lắm hả?” Hắn khàn giọng hỏi.

"Ưm…"

Hương Vũ nhỏ giọng đáp lại, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm, thầm nghĩ hầu gia lại bị làm sao vậy, hình như không được vui cho lắm?

Chẳng lẽ đã hứa cho mình rồi lại hối hận sao?

Nàng vô thức siết chặt cái chặn giấy bằng ngọc, gần như ôm nó vào lòng.

Đã nói là cho mình rồi, đường đường là hầu gia, ngài không thể lật lọng đâu đấy!

Hoắc Quân Thanh tự nhiên có thể nhìn ra, tiểu nha hoàn đúng là một tiểu tham tài.

Hắn bất lực nhướng mày: "Cái chặn giấy ngọc kia so với bản hầu thì thế nào?"

Hương Vũ cảnh giác nhìn Hoắc Quân Thanh, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chặn giấy ngọc rất tốt, nhưng hầu gia tốt hơn. Nô tỳ rất thích cái chặn giấy bằng ngọc này là bởi vì nó là do hầu gia tặng."

Lời này vừa nghe đã biết là dối lòng, giả như không thể giả hơn được nữa, nhưng Hoắc Quân Thanh lại thích.

Mặc kệ là giả hay thật, tóm lại là cái miệng nhỏ này rất ngọt.

Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm bờ môi đỏ mọng ấy hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được mà cúi đầu xuống, đớp lấy, nghiền nút một trận.

Hương Vũ sợ Hoắc Quân Thanh lật lọng, bây giờ nhìn thấy ngài ấy thế này, biết là màn tặng này coi như được chắc rồi, trong tay có cái chặn giấy ngọc này rồi, đơn nhiên là rất thích, tất nhiên cũng cam tâm hưởng thụ. Nàng ngẩng mặt lên, mở miệng ra và dùng một đôi mảnh mai của mình ôm lấy cổ của Hoắc Quân Thanh, hơi nhón người vào lòng hắn, để mặc cho hắn hôn cho hắn nghiền.

Hoắc Quân Thanh hôn đến có chút hưng phấn, ôm lấy thắt lưng của nàng, lại có ý muốn tái chiến một trận nữa.

Hương Vũ tự nhiên cũng cảm nhận được, nàng cảm thấy bị ức hiếp, có được một khối ngọc chặn giấy thì đúng là tốt, nhưng nếu làm một lần nữa, cho dù là ba khối ngọc chặn giấy cũng thấy lỗ. Nàng lập tức ngăn hầu gia lại, nhỏ giọng van xin: "Hầu gia, bây giờ nô tỳ vẫn còn đau."

Lời này vô cùng đáng thương, đơn nhiên là lấy được lòng thương của người ta, Hoắc Quân Thanh nghe vậy, yết hầu khẽ nhúc nhích, mím môi, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, cuối cùng vùi mặt vào mái tóc đen nhánh của nàng.

Mái tóc của nàng có mùi thơm nhẹ dịu, rất dễ chịu.

Hoắc Quân Thanh không phải là người thích mùi thơm, vậy mà lúc này hắn lại có chút say mê.

Ngửi rất thoải mái.

“Trên người dùng loại hương gì vậy?” Hắn khàn giọng hỏi.

"Không..." Hương Vũ nhỏ giọng đáp: "Có lẽ là mùi của xà bông thơm."

Xà bông thơm cũng phân thành dăm ba loại mùi, trước kia nàng dùng đều là những thứ không tốt, nhưng hiện giờ đã hầu hạ hầu gia nên những thứ nàng được hưởng dụng đều không có chỗ nào chê, tựa hồ có thể sánh ngang với tiểu thư, đồ rửa mặt hay là son phấn đều là những loại đồ tốt thượng đẳng.

Hoắc Quân Thanh không nói gì, có điều hắn biết đây không phải là mùi của xà bông thơm.

Hắn lờ mờ nhớ tới lần đầu tiên đụng phải nàng ở giàn nho, hình như cũng đã ngửi thấy loại mùi này, rất thanh nhẹ dễ chịu.

Hương Vũ vốn dĩ có chút sợ hãi, nhưng bây giờ thấy hầu gia không còn có ý tứ kia nữa, biết hầu gia có lòng kiềm chế, lúc này nàng có chút cảm động, nghĩ rằng hầu gia đối với mình thật tốt, không chỉ cho mình vàng bạc mà còn thương mình, nhất thời dựa vào lòng ngực to dày này lại có cảm giác an tâm.

Thậm chí còn có ý nghĩ hoang đường rằng, nếu bản thân không xuất thân thấp kém thì tốt biết bao, nếu nàng có thể có một thân phận tốt hơn một chút thì đã có thể đường hoàng ở bên hầu gia cả đời thì thật tốt.

Chỉ nghĩ nhiêu đó thôi, nàng đột nhiên hồi thần, cảm thấy cực kì xấu hổ và vớ vẩn. 

Rốt cuộc là mình đang nghĩ cái gì vậy hả?

Nếu không nhờ thân phận nô tỳ này, nữ nhi của một nhà bình thường cũng không thể xứng với hầu gia, nếu không thể làm một chính thê thì làm sao có thể lâu dài? Cuối cùng chẳng phải sẽ chỉ là cái đinh trong mắt chính phòng hay sao?

Vẫn là vàng bạc thì tốt hơn, Hương Vũ cắn môi nghĩ, vàng bạc là tốt nhất.

Vừa nghĩ linh tinh tới đây, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó bên ngoài có người cầu kiến, nhưng lại là giọng của thiếu gia.

Hương Vũ nghe thấy giọng nói của Hoắc Nghênh Phong, ngay lập tức giật mình một cái.

Nàng nhớ rồi, hình như Hoắc Nghênh Phong muốn tìm hầu gia để cầu xin cho mình.

Hắn thực sự làm luôn sao?

Vậy phải làm sao đây, liệu hầu gia có hiểu lầm mình không?

Lúc này, Hoắc Quân Thanh cúi đầu, cắn vành tai nàng, thấp giọng hỏi: "Thân thể run như thế này là sao? Là vì nghe tin nhi tử của bản hầu tới nên vui sao?"

Hương Vũ thấp thỏm bất an, nhỏ giọng biện giải: "Hầu gia hiểu lầm rồi, nô tài và thiếu gia không có bất kỳ liên can gì cả."

Nàng không dám lớn tiếng, vì sợ Hoắc Nghênh Phong bên ngoài nghe thấy.

Thật ra không phải là sợ Hoắc Nghênh Phong biết nàng hầu hạ hầu gia, chỉ là nàng không hy vọng là loại trường hợp này, nàng vừa nhát gan lại chột dạ, nàng không muốn trực tiếp đối mặt với sự kinh ngạc và không thể tin nổi của Hoắc Nghênh Phong. Nàng hi vọng là đợi đến khi Hoắc Nghênh Phong chấp nhận tất cả mới bình thản đối mặt với y, giả vờ như không quen thuộc lẫn nhau, mỗi người tự đứng ở vị trí của mình và làm đúng bổn phận là được.

Hoắc Quân Thanh: "Nếu là vậy, sao lại sợ như thế này cơ chứ?"

Hoắc Quân Thanh vừa nói, lòng bàn tay to vừa mơn trớn bả vai của nàng.

Hương Vũ cúi đầu xuống liền phát hiện quần áo của mình xộc xệch, cứ mềm mềm vướng víu trên thân nam nhân, bất giác cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.

Thực chất, hầu hạ hầu gia cũng không sao cả, nàng chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi mà thôi, hầu gia muốn cơ thể của nàng, nàng có thể nói không sao?

Nhưng mà hầu hạ hầu gia ở trong thư phòng, lại còn có bộ dạng khiến người khác suy nghĩ sâu xa thế này, quả thật là nàng không có mặt mũi đi gặp người khác, huống chi là thiếu gia.

Thiếu gia này tuy rằng chỉ coi Hương Vũ nàng cùng lắm chỉ có thể làm thiếp, nhưng dù gì y cũng đối xử tốt với nàng.

Nếu không phải lòng nàng cao hơn trời, thì chỉ cần đi theo thiếu gia, nói không chừng sẽ là một con đường đúng đắn, chắc là y sẽ đối xử với nàng vô cùng tốt.

Vì vậy, ngay cả khi nàng đã bất chấp bám víu dựa dẫm nam nhân bằng nhan sắc nhưng nhìn thấy thiếu gia như vậy, nàng sẽ vẫn nhớ lại thể diện năm xưa, tự trọng của một con người.

Vì vậy Hương Vũ cắn môi, cúi đầu, không nói gì.

Hoắc Quân Thanh cúi đầu chăm chú nhìn tiểu nha hoàn, đột nhiên nói: "Bây giờ bản hầu sẽ cho nó vào, nàng nói xem nó sẽ nghĩ thế nào nhỉ?"

Sau khi hắn nói điều này, quả nhiên nhìn thấy sự hổ thẹn trên khuôn mặt của Hương Vũ.

Biết rằng trước đây con trai mình cùng tiểu nha hoàn trước mặt dây dưa không rõ, trong lòng không khỏi cảm thấy không vui.

Nhiều năm tịnh tâm cấm dục, cũng chưa từng muốn bất kỳ nữ nhân nào, không ngờ lần đầu tiên nạp một nữ nhân ở bên cạnh lại có dây dưa với con trai của mình.

Tuy đứa con trai đó không phải con ruột của hắn, nhưng dù gì cũng nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có chút khó xử.

Hoắc Quân Thanh nheo mắt hỏi: "Sợ nó nhìn thấy à?"

Hương Vũ giơ tay chỉnh chu quần áo.

Lúc này Hoắc Quân Thanh mới nhìn thấy tiểu nha hoàn đang trần một nửa thân, bờ vai nhỏ nhắn lờ mờ lộ ra da thịt trắng mịn, trên làn da trắng mịn còn có thêm vài vết đỏ.

Lúc này, Hoắc Nghênh Phong lại một lần nữa cung kính nói: "Phụ thân, hài nhi có chuyện muốn thương lượng với người."

Ánh mắt Hoắc Quân Thanh xanh u ám, cuối cùng nói với tiểu nha hoàn trong lòng: "Đi, nấp phía sau bức bình phong đó."

Hương Vũ nhận lệnh, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, dứt khoát đứng dậy, ai ngờ quần áo suýt chút nữa đã tuột xuống lộ ra một thân trắng mịn, vội vàng dùng tay túm lấy cổ áo, sau đó cúi đầu, vội vàng chạy đi trốn sau bức bình phong.

Kỳ thực Hoắc Nghênh Phong đã nghe thấy tiếng sột soạt bên trong, tự nhiên trong lòng khó tránh khỏi nghi ngờ, đã vậy phụ thân lại khư khư không đáp, lập tức bắt đầu lo lắng: "Thưa phụ thân?"

Không ngờ lại nghe thấy tiếng Hoắc Quân Thanh: "Vào đi."

Hoắc Nghênh Phong nghe xong liền yên tâm đi vào thư phòng.

Sau khi bước vào liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Trong viện tử của thư phòng là một mảng rừng trúc xanh, trong phòng bày trí tao nhã, còn phụ thân trước nay vẫn luôn uy nghiêm, mỗi khi Hoắc Nghênh Phong bước vào đều cảm thấy có một áp lực vô hình, khiến hắn không dám nói gì nhiều lời, thận trọng dè dặt, giống như là bước vào thánh địa.

Nhưng hôm nay lại cảm thấy hơi khác.

Trong thư phòng phảng phất như có như không một mùi hương mai, thành đạm mà ngọt ngào.

Mới bắt đầu Hoắc Nghênh Phong cho rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng sau khi bái kiến phụ thân xong, y ngẩng đầu lên, lại càng phát hiện ra không ổn.

Trong ấn tượng của Hoắc Nghênh Phong, phụ thân luôn cao ngạo uy nghiêm, ngay cả khi đối mặt với đứa con trai duy nhất của mình, ông ấy cũng thiếu thân thiết mà có thừa lãnh đạm, khiến người khác sinh ra lo sợ.

Nhưng mà hôm nay, Hoắc Nghênh Phong cảm thấy phụ thân vẫn uy nghiêm như trước, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong góc cạnh cứng rắn ấy lại mơ hồ có một chút ôn nhu.

Hoắc Nghênh Phong càng thêm khó hiểu, phụ thân đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đang miên man suy nghĩ, liền nghe thấy lời phụ thân hỏi: "Dạo này học hành có tiến bộ gì không?"

Hoắc Nghênh Phong vội vàng đáp: "Gần đây hài nhi bế quan học hành, học vấn cũng có chút tiến bộ. Gần đây nghe nói phụ thân đã trở về, con vẫn luôn nghĩ đến việc qua đây để thỉnh an, nhưng tiếc là sợ làm phiền phụ thân nên vẫn chưa đến được.”

Hoắc Quân Thanh nghe xong gật đầu, tiện mồm hỏi gần đây Hoắc Nghênh Phong đã đọc những sách gì, Hoắc Nghênh Phong thành thật đáp lời, Hoắc Quân Thanh đột nhiên hỏi thêm vài câu để kiểm tra kiến ​​thức của y.

Hoắc Nghênh Phong nghe vậy thì trong lòng chùng xuống.

Y biết rằng từ nhỏ phụ thân đã rất có thiên phú, văn thao võ lược mọi thứ đều hoàn mỹ, cái gọi là văn có thể giúp nước an ổn, võ có thể bình định giang sơn chính là để chỉ phụ thân, còn bản thân y thì kém rất xa một phần vạn của phụ thân.

Mấy ngày nay, y vì Hương Vũ mà dốc tâm phí lực, nôn ruột nóng gan, không có tâm trí đâu mà học hành, cho nên bây giờ phụ thân đột nhiên hỏi như vậy khiến y cứng họng không trả lời được.

Hoắc Quân Thanh thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ không hài lòng, lạnh lùng nói: "Con ăn học như vậy sao? Mấy ngày nay con ở nhà làm cái gì?"

Lúc này Hoắc Quân Thanh cho rằng con trai vì nhớ nhung tiểu Hương Vũ nên mới không chuyên tâm học tập, tự nhiên trong lòng không vui.

Tuy rằng đứa con trai này không phải do chính mình sinh ra, nhưng tốt xấu gì cũng do chính mình nuôi lớn, y cũng gọi mình một tiếng phụ thân, hơn nữa đây cũng là huyết mạch của hoàng thượng, cho nên nhất định không thể cứ nuôi hỏng như vậy được.

Hoắc Nghênh Phong nghe xong lời của phụ thân, biết phụ thân không vui, nhất thời cảm thấy bầu không khí xung quanh dường như lạnh thêm mấy phần, lúc này đầu cũng không dám ngẩng lên, thấp giọng nói: " Phụ thân, mấy ngày nay tất nhiên là hài nhi dốc lòng học hành, chỉ là hài nhi ngu đần, không giống như phụ thân thiên phú ngút trời, vì vậy gần đây không có tiến bộ, hài nhi tự thấy hổ thẹn."

Hoắc Quân Thanh hừ lạnh một tiếng: "Hiện giờ con đã không còn nhỏ nữa, vẫn còn nghĩ đến sống lay lắt qua ngày vô tri như những đứa trẻ sao? Tương lai phải làm thế nào mới tốt đây?"

Hoắc Nghênh Phong đâu dám phản bác nửa lời, chỉ dám khúm núm cúi đầu đáp đáp dạ dạ.

Nhưng mà nhìn y như vậy, Hoắc Quân Thanh lại nhớ tới phụ thân ruột của đứa nhi tử này, nhớ tới vị hoàng đế không lỗi lạc kia.

Ngài ta lại muốn hắn gánh cái mác gian phu, thật đúng là đáng hận mà.

Càng khó chịu hơn nữa là cái kẻ làm con trai này, thế mà lại dám mơ tưởng đến nữ nhân mà hắn đã nạp.

Hai phụ thân con này, không kẻ nào khiến hắn bớt lo được, ai nấy đều là bùn cát không đỡ nổi tường!

Hoắc Quân Thành càng lúc càng tức giận vô cớ: "Trở về, đóng cửa suy ngẫm, không có lệnh của bản hầu, không được phép ra khỏi cửa viện một bước!"

Hoắc Nghênh Phong cúi đầu, vội vàng nói: "Vâng, vâng!"

Nhất thời đi tới cửa, Hoắc Nghênh Phong đột nhiên nhớ tới Hương Vũ, rốt cuộc vẫn nhịn không được, cắn răng dừng lại.

"Phụ thân, có chuyện này…" Hoắc Nghênh Phong do dự.

“Nói!” Sắc mặt Hoắc Quân Thanh u ám đến đáng sợ.

Thật ra, nếu đứa con trai này có thể thẳng thắng nói chuyện với hắn thì hắn cũng không đến nỗi khó chịu như vậy, hắn chính là không ưa được bộ dạng khúm núm này của con trai.

Đây có thật là con trai mà công chúa Kỳ Nhã kia đã thân sinh không, sao không giống mẫu thân chút nào mà ngược lại lại giống cái kẻ làm phụ thân kia chứ?

“Phụ thân…” Hoắc Nghênh Phong biết mình đã chọc tức phụ thân rồi, e là mình nói thêm cái gì nữa cũng sẽ chọc giận ông ấy.

Nhưng y không thể không nói.

Y nhất định phải biết Hương Vũ ở đâu, nhất định phải tìm được Hương Vũ, nếu Hương Vũ có chuyện gì, cả đời này y sẽ không yên lòng.

Vì vậy, y mặc kệ cơn giận lôi đình của phụ thân, cuối cùng nói: "Phụ thân, hài nhi muốn hỏi một người."

Mặt mày Hoắc Quân Thanh lạnh lùng: "Ai?"

Hoắc Nghênh Phong nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, cuối cùng nói: "Bên cạnh tỷ tỷ có một nha hoàn tên là Hương Vũ, cách đây vài ngày biến mất một cách vô cơ, hài nhi muốn hỏi, phụ thân có biết tung tích của nha hoàn này không?" 

Mặc dù Hoắc Quân Thanh đã sớm dự liệu được rằng con trai mình nhất định sẽ hỏi về Hương Vũ, nhưng khi nghe y thực sự hỏi thì lập tức chế nhạo.

"Nha hoàn Hương Vũ ư?"

"Vâng."

Hoắc Quân Thanh nhạt giọng nói: "Nghênh Phong, rốt cuộc nha hoàn này thế nào mà khiến con lo lắng như vậy?"

Nghe thấy những lời này, Hoắc Nghênh Phong có chút hy vọng, lập tức nghiến răng, thẳng thắng nói: "Phụ thân có điều không biết, đó mặc dù là nha hoàn bên cạnh tỷ tỷ, nhưng dù sao hài nhi cũng đã lớn lên với nàng ấy từ nhỏ, khi lớn hơn một chút, cả hai đã, đã…"

Nói tới đây, Hoắc Nghênh Phong đỏ mặt.

Y biết nói ra điều này đương nhiên sẽ gây trắc trở đến thanh danh của Hương Vũ, nhưng không có cách nào khác, nếu không nói quá lên thì y lấy thân phận gì mà đi tìm nàng, và làm sao có thể nhờ phụ thân giúp đi tìm Hương Vũ?

Lúc này, ánh mắt Hoắc Quân Thanh đã lạnh lẽo trùng trùng, nhưng Hoắc Nghênh Phong lại đang cúi đầu không hề nhìn thấy.

Y lại nghiến răng lần nữa, cuối cùng nói: "Trong bụng nàng đã có cốt nhục của con rồi!"

Vừa nói xong câu này, Hương Vũ nấp sau tấm bình phong lập tức mềm nhũn hai chân, suýt chút nữa ngã ngay tại chỗ.

Nàng, nàng và thiếu gia có thù có oán gì mà y lại vu oan cho nàng như vậy chứ!